Tròng mắt Yến Cải hơi liếc nhìn Lam Tiểu Thước.
Nơi bị áo lông ngăn cách như vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được vài phần xúc cảm.
Cô gái trong ngực vừa mềm lại vừa ngọt, đây là lần đầu tiên Yến Cải ôm con gái, cậu không dám dùng sức, lông mi rũ xuống, ngay cả hô hấp cũng chậm lại một chút.
Cậu không muốn hù Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không thành công, đầu vẫn nằm trong ngực Yến Cải, mềm mại, khiến trái tim Yến Cải cũng đột nhiên rung động theo.
Giữa không trung lập tức yên tĩnh vài giây.
Yến Cải cong cong đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt của mình, cậu nhìn Lam Tiểu Thước dán vào mình, trong lòng cũng biến thành ấm áp nóng bỏng, chậm rãi vươn tay ra, ôm eo của Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước ngơ ngẩn.
Yến Cải biết mình quá gấp, im lặng một lúc thì giải thích: “Đừng để bị té.
”Giờ Lam Tiểu Thước mới hiểu được! Thì ra Yến Cải đang giúp mình, cái này cũng là quan tâm quá rồi.
Cô vội vàng giãy dụa muốn đứng lên, rồi cảm ơn: “Cảm ơn cậu.
”Một trận gió thổi qua, nơi hai người vừa tiếp xúc lập tức trở nên lạnh hơnYến Cải nhìn Lam Tiểu Thước cách rời mình, yên tĩnh một lúc thì đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không cam tâm mà nắm tay của Lam Tiểu Thước.
Khiến toàn thân Lam Tiểu Thước đều run rẩy một trận.
Lam Tiểu Thước cúi đầu nhìn, hoảng sợ! Thế mà mình lại lớn gan đến nỗi nắm tay Yến Cải! Đây chính là một người tương lai sẽ hủy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-hac-hoa-la-ban-cung-ban-cua-toi/2379212/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.