Lớp trưởng không hề sợ hãi, lập tức khai ra tên của Lam Tiểu Thước.Đôi mắt đen của Yến Cải nặng trĩu, chậm chạp một lúc mới nhớ ra Lam Tiểu Thước là ai.Là bạn ngồi cùng bàn của cậu.Bạn cùng bàn kia...!Liệu có phải cô gái đã cứu mình?Lông mi Yến Cải hơi run lên, cậu không dám ôm quá nhiều hy vọng nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội biết được sự thật này.Ngày hôm sau đi học, cậu bắt đầu quan sát bạn ngồi cùng bàn này.Bạn ngồi cùng bàn với cậu có làn da rất trắng, da dẻ hồng hào khỏe mạnh, mặt mũi thanh tú, khóe mắt hơi nhướng lên, đôi mắt đen bóng, lúc nhìn cậu không có bất kỳ ánh mắt khác thường nào, giống như đang nhìn một người bình thường.Trong lòng Yến Cải có một tiếng nói mơ hồ rằng đó chính là cô ấy.Môi cậu hơi mấp máy, sợ hãi nghĩ mình đoán sai nhưng lại cảm thấy mình sẽ không sai.Đến buổi trưa là lúc nóng nhất, thầy ngữ văn ngồi trên bục giảng giảng giải về tác phẩm văn cổ, trong phòng học không có mấy ai nghe, xuất phát bản năng phản nghịch.Tiếng quạt điện ồ ồ vang vọng.Yến Cải cụp mi mắt, nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: “Là cậu giúp tớ sao?”Tiếng nói của cậu khàn khàn, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn vào Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước đang ghé vào mặt bàn ngủ gật.Sau khi nghe thấy câu hỏi, mí mắt mông lung nhìn qua Yến Cải một chút, đầu óc không tỉnh táo lắm chỉ gật nhẹ đầu.Yến Cải sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lập tức trào dâng một loại cảm giác khó nói rõ.Ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-hac-hoa-la-ban-cung-ban-cua-toi/2379318/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.