Tử Mạn vốn tưởng rằng bé con y đem về lâu dần sẽ có chút tinh nghịch, đáng yêu của một đứa trẻ. Nhưng càng quen với cuộc sống này, bé con của y càng trầm tĩnh. Duy nhất chỉ có hai sở thích là uống trà và đọc sách.
Y đang phiền não khi bé con nhà mình quá hiểu chuyện đây.
- "Daddy?"- Y từ ngoài cửa đi vào đã nghe tiếng non nớt của bé con gọi mình.
- "Bé con, sao lại chưa ngủ?"- Tử Mạn trông thấy bé con một bộ buồn ngủ nhưng vẫn đợi mình về mà vừa vui vừa xót.
- "Con đợi daddy"- Tiêu Lạc chưa từng thật sự ra mặt làm nũng với người yêu, nhưng nay trong bộ dạng trẻ con, sẵn làm nũng rồi trở thành bé ngoan luôn cũng được.
Tử Mạn hôn lên trán bé con, sự chú ý nhanh chóng dời lên đôi bàn tay bị băng lại, nhíu mày hỏi -"Tại sao bị thương?"-
Bé con của y, kẻ nào dám làm gì bé?
Tiêu Lạc lắc đầu, chỉ vào một bàn đồ ăn -"Con làm cho daddy"- Y vừa nghe xong có chút thẩn thờ, bé con này vậy mà lại biết nấu ăn sao? Tuổi còn nhỏ thế mà.
Cô như hiểu thấu suy nghĩ của người yêu, hai má phúng phính cười -"Hồi đó con thường làm đồ ăn cho cả nhà, làm quen rồi"- Tiêu Lạc nói điêu đấy, chứ bạn của cô là mì tôm cơ mà, toàn người yêu nấu cho ăn. Đây là nguyên do khiến ngón tay bé nhỏ này bị thương chứ đâu.
Tử Mạn hôn lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve bảo -"Con là con gái của daddy, việc con nên làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-lam-am-giuong-cho-em/300625/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.