Dựa vào tình trạng hiện tại của Vân Kiều, bác sĩ Phí quyết định áp dụng phương pháp điều trị truyền thống. Trong một môi trường đủ an toàn, ông thực hiện từng bước để Vân Kiều từ từ lấp đầy những lỗ hổng ký ức.
Đợt điều trị thứ nhất tạm thời kết thúc, vẻ mặt Vân Kiều thoạt nhìn vẫn không khác lúc vào, cô cầm túi xách tới trước mặt anh, im lặng không nói.
Thẩm Trạm âm thầm quan sát biểu cảm của cô, không thấy cô phản ứng, anh lên tiếng trước: “Em nhớ tên mình là gì không?”
Vân Kiều ngước mắt.
Anh hỏi tiếp: “Nhớ năm nay bao nhiêu tuổi không?”
Vân Kiều nhíu mày.
Người nọ vẫn cố chấp: “Em thấy anh đẹp trai không?”
Lịch sử luôn giống nhau khiến người ta kinh ngạc.
“Gì vậy?” Rốt cuộc Vân Kiều không nhịn được mà lên tiếng, cô đeo túi lên vai, tỏ vẻ nhất định phải rời đi.
Thẩm Trạm đánh giá xung quanh cơ thể cô một vòng, đúng lý hợp tình đáp: “Kiểm tra một tí xem đầu óc em còn bình thường không.”
“Em tên Vân Kiều, hai mươi tuổi, còn anh…” Giọng Vân Kiều to rõ ở hành lang yên tĩnh, cô kéo dài âm cuối, tới bên cạnh Thẩm Trạm, nhón chân đến gần.
Thẩm Trạm dựng tai chờ đáp án, cánh tay bị chọc nhẹ.
“Yêu bản thân quá rồi.” Tiếng cười trêu ghẹo của cô gái phân tán trong không khí rồi dần bay xa.
Suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà, Thẩm Trạm không ngừng gặng hỏi: “Kết quả điều trị hôm nay thế nào?”
Vân Kiều lựa lời nói anh nghe, Thẩm Trạm không hài lòng lắm: “Thế à? Chỉ vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-len-ngoi-giang-la-la/286661/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.