Edit: Lune
"Anh Hành, cậu chảy máu mũi kìa!"
"..." Lúc này Tạ Hành mới cảm giác thấy trong lỗ mũi mình nong nóng.
Quý Miên cuống quýt tìm khăn giấy cho Tạ Hành.
Tạ Hành nhận lấy lau sơ qua rồi nhanh chóng đứng dậy đi toilet.
Khi quay lại, chuông vào học vừa vặn reo lên.
Quý Miên quan tâm hỏi han: "Nóng trong người à?"
Tạ Hành xấu hổ vô cùng, không dám nhìn cậu: "Hơi hơi."
"Thế dạo này ăn uống thanh đạm thôi. Đừng ăn đồ trong căng tin nữa, nhiều dầu lắm."Quý Miên lo hắn chưa hết chảy máu, đưa luôn tờ khăn giấy cuối cùng trong tay cho Tạ Hành.
Bàn tay trắng nõn của cậu lại xuất hiện trong tầm mắt Tạ Hành, hắn vô thức giơ tay lên chạm vào lỗ mũi, may quá, không chảy ra cái gì nữa.
"... Ừ."
...
Qua mấy ngày, vết thương của Quý Miên đã gần như khỏi hẳn, thật ra sờ vào vẫn đau nhưng ít nhất đã giơ được cánh tay lên rồi.
Vừa khỏe cái đã tót ra sân chơi bóng rổ.
Tạ Hành ra sân thể dục cùng cậu, lúc chạy bộ xong, đến sân bóng lại không thấy bóng dáng Quý Miên đâu.
Hắn cúi đầu gửi tin nhắn cho Quý Miên.
【Tạ Hành】: Ở đâu thế?
Chờ hai phút không thấy nhắn lại.
Tạ Hành cất điện thoại vào túi, sau đó đi vào từ cửa nhỏ bên cạnh sân bóng. Nửa năm qua, hắn đã quen hết mặt mấy người bạn hay chơi bóng cùng Quý Miên rồi.
"Đàn anh." Hắn gọi một anh đang đứng ngoài sân xem bóng: "Lộ Chu đâu anh?"
"Tiểu Chu à?" Người nọ nhớ lại, nói: "Vừa bị một bạn nữ gọi đi rồi, hình như đi lối bên kia thì phải."
Anh ta chỉ về phía cửa bên trái sân bóng, vì cánh cửa đó cách xa ký túc xá và siêu thị nên bình thường rất ít người đi ra từ đó.
"Em cảm ơn." Tạ Hành nói cảm ơn, định đi qua đó.
"À này..." Người kia thấy hắn muốn qua đó thì gãi đầu, nghĩ bây giờ qua chắc không tiện lắm.
Đêm hôm khuya khoắt bị con gái gọi ra con đường vắng vẻ, ngoài tỏ tình ra thì còn có thể là chuyện gì được chứ?
Tạ Hành dừng bước, đợi anh ta nói tiếp.
"À, không có gì đâu."
Tạ Hành quay đầu lại, đi ra từ cửa người kia chỉ.
Bên trái ngay ngoài cửa có một con đường nhỏ, cây cối hai bên đường um tùm, không có đèn đường, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói từ trong sân thể dục hắt sang mới miễn cưỡng nhìn rõ được đường đi dưới chân.
Tạ Hành đi dọc theo con đường, khi gần đến góc quẹo cuối đường mới khựng bước lại.
"... Có lẽ anh không nhớ rõ những chuyện này, nhưng với em, mỗi chuyện đều là những kỷ niệm rất quý giá."
Giọng cô gái hơi nghẹn ngào: "Em... thật sự rất thích anh."
Không khí im lặng khá lâu, gió thổi qua ngọn cây mang theo tiếng xào xạc tiêu điều.
Thời gian trôi qua thật lâu, một giọng nói mà Tạ Hành không thể nào quen thuộc hơn được nữa vang lên:
"Xin lỗi..."
Tiếng xin lỗi rất nhẹ, truyền vào tai Tạ Hành lại chẳng khác nào một ngọn núi đè nặng vào trái tim hắn.
Kết cục của hắn e rằng cũng chỉ là một câu "xin lỗi" dịu dàng như vậy thôi.
Hắn đứng tại chỗ một lúc rồi xoay người đi về.
...
Vài tháng sau, sinh viên năm nhất đón chào kỳ thi cuối kỳ lần thứ hai trong cuộc sống đại học.
Quý Miên ôn tập bù đầu nửa tháng trước khi thi, đầu tháng 7 thi xong môn cuối cùng, cả người như chẳng còn tí xương nào, xụi lơ nằm sấp ra bàn, bất động như một cục slime.
Tạ Hành từ phòng thi khác đi vào, thấy trong phòng chỉ còn mỗi mình Quý Miên thì bước lại gần cậu. "Sao rồi?"
"... Tạm được." Quý Miên uể oải đáp lại: "Tóm lại là không trượt, anh Hành thì sao?"
"Tôi cũng tạm được."
Quý Miên gượng ngẩng đầu lên.
Cậu biết "Tạm được" của mình hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Tạ Hành. "Tạm được" của Tạ Hành là ít nhất cũng nắm chắc được trên 90 điểm rồi.
Khi công bố kết quả học kỳ trước, thành tích tổng hợp của Tạ Hành đứng thứ ba trong viện bọn họ, còn điểm tích lũy trung bình thì vững vàng đứng thứ nhất, chắc chắn là một ứng cử viên sáng giá cho suất tuyển thẳng vào chương trình đào tạo thạc sĩ.
Tạ Hành hỏi: "Tối nay muốn ra ngoài ăn không?"
"Ủa? Bình thường cậu không ăn tối mà?"
"Học kỳ này sắp kết thúc rồi nên muốn ra ngoài với cậu nhiều hơn."
Quý Miên thoáng sững người, số lần Tạ Hành chủ động rủ cậu ra ngoài thế này hiếm cực kỳ.
Tiếc là hôm nay cậu không đi được.
"Xin lỗi cậu nhé, nay tớ không đi được rồi."
"Cậu hẹn với ai rồi à?"
Quý Miên sờ chóp mũi, hơi ngượng ngùng mà nói: "Không phải, lúc nữa tớ đi tìm Tống Ngọc..."
"Tìm cậu ta làm gì?"
"Tớ, ừm thì..." Quý Miên ấp úng, mấy giây ngập ngừng mặt đã đỏ ửng
Tạ Hành nhìn phản ứng này của cậu thì khựng lại.
"Cậu định tỏ tình à?"
"À... ừ."
Tạ Hành không nói gì nữa.
"Tớ nghĩ học kỳ này sắp kết thúc rồi... Cậu cũng thấy tớ tốt mà phải không, biết đâu Tống Ngọc lại đồng ý thì sao?"
"Biết đâu? Thế nếu cậu ta từ chối thì sao?"
Quý Miên bất mãn nói: "Anh Hành, những lúc như này không được nói mấy lời đả kích người ta thế đâu, cậu nói mấy câu may mắn tí đi."
Tạ Hành mím môi: "Vậy tôi chỉ có thể chúc cậu thành công thôi."
Quý Miên hớn hở: "Thành công tớ sẽ mời cậu ăn cơm!"
"Thế không thành công thì sao?"
Quý Miên: ...
Sao cậu cứ cảm thấy người này đang mong mình tỏ tình thất bại vậy nhỉ?
Cậu nghiến răng, nói: "Nếu thất bại thì đến lượt cậu... mời tớ ăn kem!"
Tạ Hành cụp mắt xuống: "Được."
...
Quý Miên mang theo lời đánh cược của mình đi tỏ tình.
Đây là lần thứ hai cậu tỏ tình vì nhiệm vụ, so với thế giới đầu tiên thì lần này hơi khác.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.