22.
Linh hồn của tôi bay lên không trung.
Tôi nhìn thấy m á u chảy đầy đất, làm nổi bật ánh hoàng hôn đỏ rực đầy trời.
Tôi nhìn thấy người đàn ông cố chấp ôm lấy cơ thể tôi, đôi môi run rẩy, hết lần này đến lần khác gọi tên của tôi.
Tôi phiêu bạt rất nhiều ngày, nhìn đèn của phòng phẫu thuật cứ sáng rồi lại tối, nhìn anh ấy ôm chặt cỗ thi thể lạnh băng của tôi.
Cổ họng anh ấy phát ra tiếng khóc trầm thấp, mang theo sự kìm nén và thống khổ.
Anh ấy cô độc từ bệnh viện mà chậm chạp trở về nhà, ánh mắt rã rời tuyệt vọng, cả khuôn mặt đều là sự đờ đẫn và ngỡ ngàng.
Tôi còn nhìn thấy anh ấy vụng về nhưng lại tận tâm pha sữa cho bé con.
Dường như bé con nhận biết được cảm xúc suy sụp của anh ấy, cho nên dù chịu đói khá lâu cũng không khóc không quậy, chỉ ôm bình sữa mà mỉm cười nhìn anh ấy.
Anh ấy cũng kéo ra một nụ cười, một nụ cười khó khăn và thảm hại, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Trái tim tôi bị bóp mạnh lại.
Tôi duỗi tay muốn chạm vào anh ấy, nhưng lại phát hiện không thể chạm được.
Nhìn bàn tay trong suốt của bản thân, tôi mím chặt môi, từ từ lùi lại.
Tôi sẽ có ảnh hưởng không tốt đến anh ấy.
Không có gánh nặng là tôi, về sau anh ấy có thể sống thật tốt, còn có thể tìm một người vợ dịu dàng hiền hậu, trong lòng chỉ có anh ấy.
Người ấy chủ động ôm hôn anh ấy, biết làm nũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-yeu-toi/1235298/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.