Tú vừa nói rằng Tú muốn công khai à?
“Không được.” Nhi trả lời. “Làm sao mà chúng ta có thể công khai được chứ.”
“Cho người lớn biết, để rồi chúng ta không cần phải lén lút như thế này. Mình yêu nhau thật lòng, kiên nhẫn bày tỏ một hồi thì chắc mẹ cũng sẽ hiểu.”
“Mẹ em chắc chắn sẽ không cho em đến với Tú.”
“Em chưa thử nói thì sao mà biết.”
“Không, nhất định không được nói.” Lúc này, Nhi nói hơi to khiến An Yên động đậy. Con bé xoay người qua ôm nên Nhi vuốt lưng, vỗ về con bé.
Thở dài, Tú nằm ngửa mặt lên trời. “Chúng ta chỉ có thể như thế này thôi sao?”
“Chỉ có thể như thế này thôi.” Nhi nói lí nhí, nhưng đâu đó trong giọng nói cũng mang đầy một vẻ đượm buồn.
“Em cho rằng tình yêu của hai đứa mình không xứng đáng để được chúc tụng à?”
“Điều đó quan trọng đến vậy sao Tú?”
“Quan trọng chứ. Mình sống cần gia đình. Nếu như mình có thể chia sẻ niềm vui với gia đình thì còn gì bằng.” Tú nghĩ đến hình ảnh mẹ sẽ chấp nhận hai đứa đến với nhau mà cảm thấy vui. “Con người mà, ai lại chẳng có mưu cầu được hạnh phúc bên người mình yêu thương.”
Nhi im lặng, không nói lời nào. Tú cũng thế. Hai người rõ ràng đang có hai ý nghĩ rất đối lập. Tú muốn công khai, còn Nhi thì không. Tú đã sẵn sàng nói với mẹ nhưng Nhi thì ngược lại. Vấn đề ở đây, chuyện tình yêu này là của cả hai. Tú không thể nào tự ý đi nói với mẹ là mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-tay-em-tim-bau-troi-nho-an-yen/953605/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.