Lương Đông Vân mở cửa ghế phụ ra, nhìn bàn tay đang với ra cửa sau của Trần Hải Nguyệt, cười mà như không cười.
Trần Hải Nguyệt hóa đá, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Má ơi, áp lực lớn quá.
Một lúc lâu sau, cô vẫn là thành thành thật thật mà đút tay vào túi áo khoác, yên lặng ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, nhìn chăm chăm về phía trước.
Lương Đông Vân đứng ngoài cửa xe cúi xuống nhìn cô một lát mới vừa lòng đóng cửa ngồi vào ghế lái.
Khởi động xe, thần kinh khẩn trương nãy giờ của Trần Hải Nguyệt khẽ thả lỏng, dần dần không nhịn được nghi vấn trong bụng, quay đầu nhìn về phía anh ta.
Ồ, anh ta nhìn nghiêng rất đẹp trai.
Ánh mắt….
Aizz, không được không được, không được nhìn ánh mắt.
Tầm mắt đi xuống.
Mũi thật là thẳng, đường nét rõ ràng, cứ cho là chạm khắc cũng không sắc bén được như vậy.
Hình như vẫn là không được.
Tầm mắt đi xuống chút nữa…
Môi vậy…
Môi!
Cảnh bên chòi nghỉ mát lại xông lên óc.
Trong nháy mắt giống như có luồng điện thần bí từ trên người Lương Đông Vân theo tầm mắt của cô chạy thẳng vào tim, khiến cô đờ người, vội thu hồi tầm mắt ngồi nghiêm chỉnh.
Xong rồi, vừa rồi vốn là muốn hỏi người ta cái gì cơ mà?
Tay phải Lương Đông Vân khẽ nắm thành đấm, nhẹ nhàng áp đến bên môi, giả bộ ho lụ khụ vài tiếng, nhân lúc anh không hề phòng bị, ý cười trong nháy mắt đã dâng trào.
Như vậy là tốt lắm rồi. Trần Hải Nguyệt, bất luận bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-tay-sai-ga-dung-nguoi/2326563/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.