“Lương Đông Vân, họp lớp anh có đi không?”Giọng Hàn Nhạc Nhạc nghe rất vui vẻ, âm cuối trong trong, hơi cao…
Trịnh Phi nhấc chén rượu, vị đắng chảy xuôi theo khuôn mặt tươi cười của cô gái ấy…
Lương Đông Vân đang nói chuyện với Ngôn Tể Thời quay đầu nhìn Hàn Nhạc Nhạc, cười cười: “Xem lúc nào đã.”
“Ngôn Tể Thời, anh thì sao? Có đi không?”
Anh đã sớm biết, lúc nói chuyện giọng nói của cô ấy không giống lúc làm MC. Cũng không giống, lúc nói với anh.
“Không đi,” Ngôn Tể Thời cầm cái ly tựa vào lưng ghế, giọng nói uể oải, khuôn mặt tuấn tú lại tỏ ra rạng rõ, “Eh, Phi, dạo này lại có vấn đề gì đấyà?”
“Hả? Cái gì?” Anh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ngôn Tể Thời…
“Anh em chỉ chậm nửa bước thôi, anh đừng có thừa nước đục thả câu, bắt nạt người thật thà…”
Anh không đáp, im lặng lắng nghe sự biến đổi trong giọng nói cô.
“Này Ngôn Tể Thời, anh đừng có cười như thế, nói rõ ra xem nào.”
Đúng là giọng nói này….
Kỳ thật, trong lòng anh cũng không biết, không biết vì sao lại mơ tưởng những thứ mình không có nhiều đến vậy. Mỗi khi nằm mơ có thể bớt đi đau đớn trong lòng, nhưng cứ mơ xong lại tỉnh.
Tỉnh lại rồi, vẫn không thể buông, không thể dỗ ngọt chính mình.
“Nghe nói có người đang đòi theo đuổi anh cô đấy, coi mà họp lớp về cô có thêm chị dâu giờ.” Ngôn Tể Thời ăn uống no say mới bắt đầu nói giỡn.
Anh đứng dậy, đi về phía bàn của mình, “Lão Ngôn, đừng nói bừa. Chắc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-tay-sai-ga-dung-nguoi/2326613/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.