"Đã học được!"
Tô Yên làm động tác chào của quân đội, bắt chước động tác khóa kéo một cách kỳ lạ.
Mái tóc ướt dính vào má, khuôn mặt nhắn trắng nõn như ngọc sáng trong đêm tối.
Nụ cười rực rỡ của cô giống như một ánh sáng cực nóng, chiếu vào làm đau mắt Kỷ Vô Trần.
Chỉ là nhìn thoáng qua, anh đã nhanh chóng thu lại và rũ mi mắt.
Nhưng cả người cô lại toát ra hơi thở ấm áp giống như một vật phát sáng. Thường con người ta ở trong bóng tối quá lâu, ngay cả khi họ đã quen với bóng tối nhưng không có nghĩa là họ không khao khát ánh sáng——
...
"Trời ạ! Vô Trần, con bị sao vậy ..."
Tô Yên và Kỷ Vô Trần, hai người lần lượt bước vào biệt thự.
Căn biệt thự được chiếu sáng rực rỡ, khi nhận được tin nhắn của Tô Yên, tất cả những người do Kỷ Thành phái đi đều được gọi quay trở lại.
Kỷ Vô Trần lúc này cả người chật vật, trên gò má tái nhợt còn mang theo vết bỏng của ánh sáng mạnh.
Hùng Bội Lan sợ hãi kêu một tiếng, che miệng nhanh chóng chạy vội tới bên cạnh Kỷ Vô Trần.
Bà cau mày, nhìn anh đau lòng suýt khóc: "Con đã đi đâu vậy hả? Bác sĩ đâu rồi? Còn không nhanh gọi bác sĩ tới đây—— A ——"
Hùng Bội Lan còn chưa nói xong đã bị Kỷ Vô Trần đẩy ra với vẻ mặt chán ghét.
"Đừng ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, người mà bà cần phải quan tâm đang ở đằng sau kìa."
Dứt lời, anh đi về phía cầu thang.
"Đứng lại!"
Đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1638296/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.