Nói thật, bình thường Mạnh Tinh Thần không phải một người bủn xỉn.
Nhưng trong mắt hắn nguyên thân cũng chỉ là cái máy ATM, vung tay có thể gọi tới, dựa vào đâu mà bắt hắn đưa tiền?
Trong lòng không vui nhưng ngoài miệng hắn vẫn nhu nhược cầu xin nói: “A Yên, không phải anh không muốn đưa, mà là anh thật sự không có tiền!” Hắn nhắc lại chuyện xưa, nói xấu phu nhân Mạnh gia không ít: “Bị bà ta chèn ép, anh làm ăn cũng không thuận lợi, trong công ty không có vốn lưu động.
”
Tô Yên im lặng nghe xong, tò mò hỏi: “Chuyện đó có liên quan gì với tôi? Chúng ta hoàn toàn có thể chia tay~”
Đối diện với giọng điệu kiên quyết và vẻ mặt vô tội của cô, Mạnh Tinh Thần thiếu chút nữa tức giận phun ra một búng máu.
Hắn cắn răng: “Cho cho cho! Em đợi anh đi gọi điện thoại! Lập tức chuyển tất cả vốn lưu động cho em, như vậy được không?”
Tô Yên gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại.
Chậm trễ một lúc, anh trai giao cơm hộp cũng đưa tới.
Tô Yên không có hứng thú nghe hắn hàn huyên cái gì, mở bàn gấp ra, yên tâm ăn.
Kỳ thật để cho 04 bội phục chính là năng lực thích ứng khủng bố này của Tô Yên.
Một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, người khác đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Nhưng ở trên người Tô Yên, hình như không tìm thấy đặc điểm này.
Cô có thể tiêu xài phung phí, hoành hành ngang ngược còn hơn cả ăn chơi trác táng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/417663/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.