Khi máy quay còn chưa kịp zoom gần, ánh mắt của mọi người trên sân khấu đã đồng loạt hướng về một phía. An Hứa Mạc hơi sững người, nhớ lại câu nói mà mình nghe được ngoài phòng hóa trang trước khi lên sân khấu: "Tôi chỉ muốn có hoạt động cộng tác với An Hứa Mạc."
An Hứa Mạc lập tức hiểu rằng lời mời này của Chu Cẩn Trầm chính là một phần trong kế hoạch sắp đặt từ trước. Cậu không do dự nữa mà bước ra phía trước, dưới sự giúp đỡ của nhân viên hậu trường, được buộc chặt dây an toàn.
Hai người cùng bước lên bằng thang máy, đứng trên bục cao. Trước mặt là một tấm đệm bọt biển rất dày được treo lơ lửng. An Hứa Mạc lặng lẽ liếc sang bên cạnh, khoảng cách 10 mét khiến những người bên dưới trông nhỏ hẳn đi, nhưng lại khiến người ta cảm nhận rất rõ sàn nhà cứng phía dưới.
Dù không sợ độ cao, đứng ở vị trí này cũng khiến ai cũng thấy lo lắng và thận trọng.
Theo như đã bàn trước, phần lấy bóng bay sẽ do An Hứa Mạc – người nhẹ cân hơn – đảm nhiệm, còn giữ thăng bằng là nhiệm vụ của Chu Cẩn Trầm. Đây cũng là cách sắp xếp ổn định nhất mà các nhóm trước đó đã chọn. Tuy nhiên vì có hai bạn nữ sợ độ cao không dám bước lên, nên phần lấy bóng bay bị giao cho nam, và kết quả là khi vừa bước vài bước, đệm đã mất thăng bằng khiến cả người lẫn bóng bay bị rơi khỏi sân khấu. Rút kinh nghiệm từ tình huống đó, hai người không bàn thêm nhiều mà cứ theo cách cũ mà làm.
Chu Cẩn Trầm là người đầu tiên bước chân lên đệm, hắn thử lắc nhẹ để cảm nhận độ dao động, sau đó mới đặt cả hai chân lên đệm dày.
Tấm đệm bắt đầu rung lắc mạnh hơn, Chu Cẩn Trầm phải chờ một lúc để giữ lại được thăng bằng.
Dưới sân khấu, mọi người đều tập trung theo dõi tình hình. MC Nghiêm Hạng Thân giơ tay bình luận: "Tốt rồi, hiện tại Cẩn Trầm đã ổn định, bước đầu tiên rất thuận lợi."
Sau khi Chu Cẩn Trầm đứng vững, hắn hơi nghiêng người sang phải một chút để nhường chỗ cho An Hứa Mạc bước lên. Tuy nhiên, để giữ thăng bằng, hắn không thể dịch quá xa, vì vậy khi An Hứa Mạc lên đệm, hai người gần như đứng sát vào nhau, gần đến mức không còn khoảng cách.
Đứng trên một tấm đệm có thể bị lật bất cứ lúc nào, cảm giác an toàn của người tham gia bị dao động mạnh. Đặc biệt là với độ cao gần 10 mét, việc chân run lên vì sợ hãi là hoàn toàn bình thường, dù cho biết rằng đã có dây an toàn và hậu trường rất an toàn. Nhưng khi đã đứng ở vị trí ấy, mọi lời trấn an hay bảo hộ đều trở nên nhạt nhòa.
An Hứa Mạc hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng đến mức nghẹt thở. Ngay cả tiếng động từ MC bên dưới cũng không thể truyền tới tai cậu.
Thứ duy nhất cậu nghe được, là giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh: "Cẩn thận."
An Hứa Mạc nhắm mắt lại thật chặt, rồi từ từ thở ra một hơi thật dài.
Dưới nỗ lực của cả hai người, họ cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên sang hai bên, đồng thời ổn định lại cân bằng.
Từ phía khán đài dường như vang lên tiếng vỗ tay phấn khích, nhưng An Hứa Mạc không còn tâm trí đâu để chú ý đến điều đó, toàn bộ sự tập trung đều đặt vào người đàn ông bên cạnh. Tấm đệm dài khoảng 2 mét, nếu muốn bắt được quả bóng bay ở rìa bên, cả hai người đều phải di chuyển ra tận mép đệm.
Việc di chuyển ngược chiều nhau chưa bao giờ khó khăn đến vậy. Ánh đèn chiếu rọi từ trên cao tỏa ra thứ nhiệt độ khiến người ta khó mà bỏ qua. Trán An Hứa Mạc bắt đầu đẫm mồ hôi, cậu chớp mắt liên tục rồi cẩn trọng bước từng bước một.
Trong ba nhóm thử trước đó, ngoại trừ nhóm đầu tiên vừa lên đã rớt, thì nhóm hai và ba đều bị lật đệm khi một người cố di chuyển ra rìa. Trong đó, nhóm hai còn suýt thành công khi nữ sinh gần như đã chạm tay vào bóng bay, nhưng vì bạn cùng nhóm không dám bước thêm nên khi cô vừa cúi người xuống thì tấm đệm nghiêng hẳn, khiến cô trượt ngã.
Rút kinh nghiệm từ ba nhóm trước, hai người trở nên cẩn thận hơn. Mặc dù An Hứa Mạc cảm thấy từng giây dài như một năm, nhưng trên thực tế, họ đang tiến triển khá nhanh. Tấm đệm cũng không xảy ra dao động lớn nào đáng kể.
Vì lý do cân bằng, người đi bước đầu tiên mỗi lần đều là Chu Cẩn Trầm. Ở các lượt chơi trước, người ở vị trí của hắn đa phần sẽ chọn cách ngồi xổm xuống rồi từ từ di chuyển để hạ thấp trọng tâm, nhờ đó giữ cân bằng tốt hơn. Nhưng Chu Cẩn Trầm thì không làm vậy. Hắn vẫn bước thẳng về phía trước, dù mỗi bước đi không hề gấp gáp nhưng đều có khoảng cách khá lớn. Cũng chính nhờ thế, mặc dù lúc hắn di chuyển thì đệm có hơi nghiêng mạnh, nhưng đến khi An Hứa Mạc bước theo sau thì mọi thứ lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy An Hứa Mạc nhẹ nhàng linh hoạt, đến sau mới nhận ra là nhờ bước đi vững vàng táo bạo của Chu Cẩn Trầm. Hơn nữa, với thời gian dài luyện tập vũ đạo, khả năng giữ thăng bằng của An Hứa Mạc vốn đã vượt xa người thường. Khi được thu vào ống kính, mọi hành động của cậu càng trở nên nổi bật và ấn tượng hơn.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, An Hứa Mạc cuối cùng cũng đi được đến bên mép tấm đệm. Cậu dang tay phải để giữ thăng bằng, cơ thể hơi nghiêng sang trái, đầu ngón tay cố gắng với tới quả bóng bay đang được treo ở bên cạnh.
Tim đập mạnh như đánh vào màng nhĩ, cả tiếng thở cũng nghe rõ ràng đến chói tai. An Hứa Mạc nín thở, cuối cùng cũng chạm được vào bề mặt mịn màng của quả bóng.
Lúc này, vì đang nghiêng người về phía ngoài nên cậu rất khó để giữ cân bằng. Theo lý mà nói, đệm lẽ ra phải nghiêng về phía của An Hứa Mạc, nhưng do cậu mải lo lấy bóng bay nên không nhận ra rằng thay vì bị nghiêng, chỗ chân cậu đứng lại hơi nhô lên phía trước.
Nếu có thể xem lại đoạn video phát trên màn hình, hẳn An Hứa Mạc sẽ phát hiện ra rằng, khi cậu nghiêng người lấy bóng, người đàn ông đang đứng ở phía bên kia vẫn luôn dõi mắt theo từng động tác của cậu, và chân phải của hắn lúc đó đã gần như rời khỏi mặt đệm.
Đạp lên rìa đệm như vậy giúp điều chỉnh cân bằng tốt hơn, nhưng tâm lý phải chịu áp lực rất lớn, nhất là khi Chu Cẩn Trầm vẫn đang đứng thẳng – không hề thay đổi tư thế – thậm chí còn không có điểm tựa để tự giữ ổn định cho mình.
Thế nhưng lúc đó, An Hứa Mạc hoàn toàn không nhận ra hành động của hắn. Cậu đã nỗ lực đưa tay với bóng suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy được quả bóng đỏ treo trên dây xuống.
Ngay khoảnh khắc cậu bắt được quả bóng, An Hứa Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cậu mới để ý thấy tiếng hò reo vang lên từ cả sân khấu lẫn khán giả. Nhưng ngay lập tức, âm thanh đó lại chuyển sang sắc thái khác hẳn —
An Hứa Mạc còn chưa kịp phản ứng thì tấm đệm dưới chân cậu đột ngột bật lên, khiến cậu trượt nghiêng sang phải, cảm giác rơi tự do trong tích tắc khiến tim như thắt lại.
Cậu không thể hét lên – vì micro vẫn đang gắn ngay miệng, nếu kêu sẽ bị người khác nghe thấy — trong đầu An Hứa Mạc lúc ấy chỉ còn duy nhất một ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
Nhưng ngay trước khi lực kéo dây an toàn kịp truyền tới, mặt cậu đã đập vào một thứ gì đó cứng cứng.
Cho đến khi cảm nhận được một lực mạnh truyền đến từ vật chắn ấy, dù đang bị bộ đồ bảo hộ vướng víu kín người, An Hứa Mạc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu vẫn còn ngơ ngác giơ cao quả bóng vừa giành được một cách khó nhọc, còn khuôn mặt thì áp sát vào ngực của anh trai. Khóa dây bảo hộ cấn cộm vào mặt, sau lưng cũng căng lên vì dây kéo giữ người.
Bên dưới đã không còn cảm giác rơi tự do nữa, mà toàn thân được ai đó ôm chặt vào lòng. Dù bộ đồ bảo hộ có ngăn trở việc truyền hơi ấm, thì chỉ cần thân thể kề sát như thế này, cảm giác lo lắng khi lơ lửng giữa không trung dường như đều tan biến hết.
Cho đến khi cả hai được thả xuống sàn sân khấu an toàn, nhân viên hậu trường tiến tới tháo dây bảo hộ ra, An Hứa Mạc mới từ trong vòng tay đối phương lùi lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Chu Cẩn Trầm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, dường như chuyện treo mình ở độ cao 10 mét vừa rồi chẳng hề là gì to tát cả.
Chắc là do hắn có nhiều kinh nghiệm quay cảnh treo dây cáp rồi... – An Hứa Mạc nghĩ ngẩn ngơ, thì nghe thấy MC Cát Chí Cường bên cạnh cười nói: "Chúc mừng tổ hợp "đôi bạn trầm lặng" của chúng ta đã thành công lấy được bóng bay!"
MC Nghiêm Hạng Thân cũng cười theo: "Nếu không phải vì cú ngã cuối cùng kia, nhìn hai người các cậu phối hợp ăn ý như thế, tôi còn tưởng đây là đang nhặt bóng ở dưới mặt đất nữa cơ!"
Máy quay lia đến, An Hứa Mạc vội vàng nở một nụ cười gượng gạo, giơ quả bóng lên cho mọi người nhìn. Nhưng tim cậu thì vẫn còn đập thình thịch như đánh trống, khiến cả tay chân cũng hơi tê dại.
Một thử thách nguy hiểm nữa lại vừa vượt qua.
Vì hai người tham gia ở vòng thi vừa rồi đều là nam, nên vòng đấu này không tính vào điểm số. Tổng điểm vẫn giữ nguyên: Đội xanh dẫn trước đội đỏ với tỷ số 1 – 0. An Hứa Mạc cũng không nghĩ nhiều về điều này, vì cậu hiểu rõ rằng trong những gameshow kiểu này, đối với nghệ sĩ thì kết quả thắng thua không quan trọng bằng việc có thời lượng lên sóng đủ nhiều và thể hiện được hình ảnh tốt.
Sau vòng chơi đầy căng thẳng với thử thách lấy bóng trên không, dù những phần còn lại của chương trình không có nhiều cảnh quay nổi bật thì An Hứa Mạc cũng đã ghi được dấu ấn rõ nét qua lần thể hiện vừa rồi.
Sau khi vòng hai kết thúc, vòng ba là trò chơi "Ai là người nằm vùng?". Đạo cụ trong trò chơi vẫn tiếp tục liên quan đến nội dung của bộ phim điện ảnh, cho thấy đoàn phim《 Thù Đồ 》 và ê-kíp chương trình《Lời hẹn trên mặt đất》đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào lần quảng bá này. Cuối cùng, trong một tình huống khá tréo ngoe, đội đỏ đã thắng sát nút và giành thêm một điểm.
Sau khi thu dọn hết đạo cụ, mọi người đứng thành một hàng ngang trên sân khấu, Nghiêm Hạng Thân – MC chính – tuyên bố kết quả cuối cùng: Chương trình sẽ tặng tổng cộng 200 vé xem phim《 Thù Đồ 》cho khán giả, chia đều theo danh nghĩa hai đội. Trước khi kết thúc, ông còn đưa micro cho đạo diễn Ma Tắc Trì để anh ta có thể quảng bá thêm lần nữa về lịch chiếu mùa hè của《 Thù Đồ 》.
Khi họ đang nói chuyện, bàn tiệc hải sản thịnh soạn được đẩy ra giữa sân khấu. Tuy hai đội cùng nhau dùng tiệc, nhưng bộ dụng cụ ăn uống – như đĩa nhỏ và đũa gỗ – lại chỉ đủ cho chưa tới 12 người.
Không ai ngại ngùng, ai cũng chủ động đến mở nắp đậy các món ăn. Hơi nóng và mùi hương bốc lên nức mũi, ngay cả những người vẫn luôn ăn kiêng để giữ dáng cũng khó mà cưỡng lại được.
Đồ ăn được ưu tiên phát cho các cô gái trước, mấy bộ còn lại thì cũng không đến lượt An Hứa Mạc – người trẻ tuổi và ít thâm niên nhất trong đoàn phim. Biên kịch ngồi dưới sân khấu thông qua tai nghe bảo họ cứ chờ thêm một chút, sẽ có thêm bộ dụng cụ được mang lên, tiện thể sẽ chia một phần cho khán giả dưới sân khấu sau khi mọi người ăn xong.
Không lấy được bộ dụng cụ, An Hứa Mạc ngoan ngoãn đứng một bên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn vào bàn ăn ngon lành. Những con sò điệp béo ngậy, lớp nước sốt bóng loáng; thịt cua trong veo ngâm trong bát canh thơm thanh, hương vị ngon lành gần như hiện lên ngay trước mắt. Mười mấy món ngon được bày ra trên bàn tròn lớn, An Hứa Mạc đang cố gắng quay mặt đi để không bị hấp dẫn nữa thì bất ngờ nghe thấy tiếng reo lên đầy kinh ngạc vang lên dưới khán đài.
Cậu quay đầu lại, liền thấy một chiếc muỗng nhỏ đầy thịt cua được đưa sát đến bên môi mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: (đưa muỗng cho em)
Tiểu Mạc (vừa ăn vừa thở dài): Kế hoạch của anh còn chưa dừng lại nữa sao...
Thật sự chỉ định đút cho em ăn thôi mà - anh trai: ......
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.