Trường Bình không nhìn thấy xe của Dương Yến ở cổng, tò mò hỏi: "Dì, hôm nay dì không lái xe tới đây sao?"
"Ừm, trợ lý Tư đưa dì tới đây."
"Dì chờ một chút, cháu đi lấy chìa khóa xe!" Trường Bình quẳng xuống mấy câu liền quét thẻ trở về nhà.
"..."
Hai phút sau, Trường Bình từ trong nhà mang đến một chiếc chìa khóa xe đưa cho Dương Yến.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tràn đầy hưng phấn: "Lần trước cháu tới nhà để xe nhìn thấy chú hai có một chiếc xe thể thao rất đẹp, chúng ta đi nó đi!"
Dương Yến nhìn chìa khóa xe trong tay một chút, bất đắc dĩ nhìn về phía cậu nhóc: "Cháu lấy đồ của anh ấy không sợ anh ấy đánh cháu à?"
"Sẽ không đâu, cháu cảm thấy chú hai rất thương cháu!"
"..." Dương Yến dở khóc dở cười, sau cùng vẫn cầm lấy chìa khóa xe đi tới nhà để xe.
Nhìn thấy chiếc Mercedes Benz kia, Dương Yến liền nhớ lại chuyện xấu hổ trước kia bởi vì uống say mà chửi bới Phương Tinh Nghị trong xe.
Bởi vì đem đệm xe làm bẩn, còn phải bồi thường cho anh một khoản tiền.
Chuyện đã qua lâu như vậy mà cô vẫn còn có thể lại ngồi trên chiếc xe này, còn là ghế lái.
Hồi ức ngày xưa khiến toàn thân Dương Yến không được tự nhiên.
Sau khi cô ngồi vào trong xe mới nhớ tới còn mang theo một con chó.
Vừa quay đầu muốn để Trường Bình đem chó becgie đưa về đã thấy chó becgie chen ghế phía sau, nằm sấp gác nửa cái cẩu lên người Trường Bình.
Khóe miệng Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-nha-toi/2635391/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.