Dương Yến vô cùng xấu hổ, cười khan, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, trong lòng hung hăng tự mắng mình một trận, thật sự là làm gì cũng không tốt, lại dám ở địa bàn của người khác kiêu ngạo như vậy!
Phương Tinh Nghị thấy điện thoại di động của Dương Yến đặt trên bàn trà vang lên, liền thuận tay tắt âm nhạc lại.
"Dương Yến, cô có điện thoại."
"Chắc là người giao hàng." Bây giờ Dương Yến không muốn đối mặt với anh, có chút xấu hổ: "Tổng giám đốc Phương anh nhận đi."
Phương Tinh Nghị nhìn thấy chữ “Mẹ” trên màn hình điện thoại, liền nhíu mày.
Không phải người giao hàng.
Nhưng thấy hai tay Dương Yến toàn là bột mì, bận bịu nhào bột, anh thuận tay ấn nút nghe, mở loa ngoài lên: "Xin chào."
"Ồ, là con rể sao!" Mẹ Dương nghe thấy giọng nói của Phương Tinh Nghị liền hỏi: "Bảo bối đâu?"
Mẹ kiếp!
Sau khi nghe thấy giọng nói của mẹ Dương, còn thêm một tiếng con rể kia, Dương Yến suýt phun ra một ngụm máu, cô phi nước đại đến bên cạnh Phương Tinh Nghị, cướp điện thoại đi.
Dương Yến tắt loa ngoài, cắn răng nói với mẹ Dương: "Mẹ, mẹ gọi con rể cái gì vậy!"
Lúc nghe điện thoại hai mắt còn lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, Phương Tinh Nghị dường như không bị dọa sợ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Đó không phải là giọng nói của con rể sao?"
"Là... Không phải con rể mẹ đâu!" Dương Yến sửa lại, hiện tại cô đang có loại xúc động muốn chết: "Mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không?
"Chị em các con đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-nha-toi/2637067/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.