Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nghỉ ngơi trong phòng mấy tiếng đồng hồ.
Khi màn đêm sắp buông xuống, Diệp Sơ Dương liền thay áo khoác và quần dài đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô định tới gần đó giải quyết vấn đề bữa tối, kết quả gửi tin nhắn cho Diệp Tu Bạch, đối phương chỉ nói: Không ăn.
Nếu Diệp Tu Bạch không có ý cùng cô tối, vậy thì cô cũng không định ăn ở khách sạn nữa.
Trước khi Diệp Sơ Dương rời khỏi khách sạn, Túc Nhất không biết từ đâu chui ra, nghiêm nghị nói: "Cửu thiếu, Tam gia cử mấy người đi theo cậu. Ờ, còn cái này nữa."
Ánh mắt thiếu niên nhìn xuống lòng bàn tay của anh, là một tấm thẻ.
Cô liền nhướng mày, có chút bất ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Tam gia nói cậu thích thứ gì thì cứ mua."
Diệp Sơ Dương: "..." Câu nói này sao cứ có vẻ kì cục vậy chứ?
"Tôi có thẻ đen của chú út rồi, không cần đưa thêm nữa đâu." Diệp Sơ Dương xua tay, quay người bước đi, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Túc Nhất gọi lại: "Aizzz, Cửu thiếu, cậu đợi chút! Tam gia nói việc nào ra việc đấy, cậu cứ cầm đi."
Túc Nhất thực sự lấy làm lạ.
Anh thường cảm thấy Cửu thiếu nhà họ khóc lóc kêu nghèo, nhưng đợi tới khi khi thực sự muốn để Cửu thiếu được giàu có thì cậu ta lại từ chối.
Nói một cách đơn giản là Cửu thiếu nhà họ là một người tương đối phức tạp.
Nhưng anh ta không biết rằng, có câu của biếu là của lo của cho là của nợ.
Có trời mới biết được Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1512400/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.