"Không có sẹo đâu."
Tuy bốn chữ được người đàn ông thốt thật nhẹ nhàng, nhưng mang theo giọng điệu khẳng định chắc nịt.
Diệp Tu Bạch không biết Diệp Sơ Dương chỉ hỏi một cách tùy ý.
Khi Diệp Sơ Dương còn là Diệp Sơ trước kia, trên người có rất nhiều vết sẹo, đa phần có được vào khoản thời gian cô đi du lịch. Vì không kịp xử lý, nên không thể nào xóa nhòa.
Diệp Sơ năm xưa thân là cô gái non trẻ, lúc mới đầu cũng có chút buồn lòng.
Thời gian qua lâu, sự buồn lòng đó chuyển thành tự nhiên và không quan tâm nữa.
Bây giờ cũng vậy.
Nhưng những chuyện này Diệp Tu Bạch đều không rõ.
Người đàn ông nghía chiếc đùi của cô, khẳng định thêm một lần: "Tôi sẽ không để cậu có sẹo đâu."
"Nhưng chú đâu phải là bác sĩ." Tâm trạng của Diệp Sơ Dương trở nên tốt đẹp chống cằm cười hỏi người đàn ông trước mặt, đáy mắt mang ý cười, giọng điệu mang vẻ đùa giỡn.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liếc cô một phen, sau đó im lặng tiếp tục bôi thuốc cho cô.
"Không tróc da, có lẽ không sao, hoặc tôi bảo Túc Ngũ qua xem thử." Người đàn ông đáp.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết Túc Ngũ là ai.
Bên cạnh Diệp Tu Bạch có bảy người, đều đi theo anh từ nhỏ tới lớn.
Bọn họ được mang họ "Túc", nghe nói đó là họ của mẹ Diệp Tu Bạch. Đơn giản điều này đã thấy rõ sự xem trọng của Diệp Tu Bạch đối với bọn họ.
Trong bảy người này, Diệp Tu Bạch vừa nhắc đến Túc Ngũ chính là một vị bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1512538/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.