Editor: Nho Mỹ.
"Lúc trước khi mang cậu tới lại quên cái người Hạng Lật Sơn này."
Mạc Đình Xuyên đi bên cạnh Diệp Sơ Dương, trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, hắn đem một cánh tay khoác lên vai Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: "Nhưng mà cậu không cần lo, dù sao tôi với Cảnh Minh sẽ bảo vệ cậu."
Dứt lời, Mạc Đình Xuyên lại đưa tay đẩy đẩy Cảnh Minh đang yên tĩnh bên cạnh.
Bất đắc dĩ bị cue, Cảnh Minh liếc con mắt nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lên tiếng: "Tên Hạng Lật Sơn này không gây được sóng gió gì đâu."
Hai vị lão đại đều cùng nhau an ủi mình, Diệp Sơ Dương tự nhiên đáp lại.
Cô cười nheo đôi mắt, nhưng mà lời nói ra lại không chút khách khí: "Tôi biết mà. Huống chi nếu thật sự tôi với người ta gây chuyện, cũng sẽ không thua
Diệp Sơ Dương tới là để giúp, không phải là tới là để bị khinh bỉ.
Cô cũng cho là tới bây giờ cũng sẽ không làm mình chịu thiệt.
Cho nên đối với cô mà nói, nếu đến lúc đó thật sự Hạng Lật Sơn làm ra chuyện xấu gì, vậy cô chắc chắn cũng sẽ không khách khí.
Sau khi Mạc Đình Xuyên nghe đến lời nói sau của cô, hình như cũng nhớ tới thiếu niên trước mắt này tồn tại kiểu gì. Hắn co quắp khóe miệng một cái, cười ấn mi tâm: "Nói cũng đúng. Nhiều người chống đối cậu như vậy kết cục cũng không có tốt đẹp gì."
Nói xong, Mạc Đình Xuyên dừng một chút lại nói tiếp: "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1513902/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.