Mạc Đình Xuyên: “……” Cậu lớn lên đẹp,cậu nói cái gì thì là cái đó.
Nhưng mà ——
Mạc Đình Xuyên không nhịn xuống được nên hỏi nhiều một câu, “Ngày thường cậu và Diệp Tu Bạch ở bên nhau, cậu cũng không biết xấu hổ như vậy sao?”
Diệp Sơ Dương: “…… Anh nói chuyện cho chuẩn nha, sao tôi lại thành người không biết xấu hổ rồi hả. Tôi chỉ đang nói lời thật mà thôi.”
Nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc của thiếu niên nào đó, Mạc Đình Xuyên thập phần hối hận, nhịn xuống không được đúng là mình lắm miệng. Hắn thật sự thiếu chuyện để làm mà.
“Được rồi được rồi, coi như tôi cái gì cũng chưa nói đi. Đi thôi, dẫn cậu đi ăn một bữa cơm.” Mạc Đình Xuyên vỗ bả vai Diệp Sơ Dương, hướng về phía phòng bếp nhỏ.
Kết quả, Mạc Đình Xuyên đang đi tới, bỗng nhiên lại nói, “Bất quá bộ dáng xấu xí này của cậu rất giống với một người bạn của. Cô ấy cũng hiểu biết đồ vật cổ quái, chẳng qua đáng tiếc.”
Đột nhiên nghe một câu như thế, Diệp Sơ Dương hơi hơi liễm hạ con ngươi.
Cô đương nhiên biết Mạc Đình Xuyên đang nói tới ai.
Nói thật, lúc trước khi cô biết Mạc Đình Xuyên quen biết với Diệp Tu Bạch, hơn nữa quan hệ còn khá tốt, Diệp Sơ Dương cảm giác còn khá tốt. Rốt cuộc là bằng hữu trước kia của mình.
Thậm chí mỗi lần nhìn thấy Mạc Đình Xuyên, Diệp Sơ Dương sẽ không sinh ra cảm giác trước kia.
Bằng không, ngẫu nhiên có khi, Diệp Sơ Dương không tự chủ được cảm thấy Diệp Sơ kia giống như chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1513905/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.