Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, nhu hòa.
Chiếu vào trêи gò má của người, vô cùng thoải mái, không làm người cảm thấy khô nóng, tâm tình cũng không khỏi trở nên vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn có cơn gió nhẹ lướt qua gò má, giống như đứa trẻ tinh nghịch, hôn xuống, xúc cảm mềm mại.
Dưới ánh mặt trời vừa vặn có một người đi ra, làm cho khu biệt thự vốn đang rất an tĩnh, tăng thêm một chút sức sống.
Ngay sau đó, ở phía sau anh có một nhân viên công tác mang theo camera màu đen cũng đi ra, vẫn luôn đi theo bên cạnh, người sáng suốt đều biết họ đến đây quay chương trình.
Lục Ly hơi hơi nghiêng đầu, đi không nhanh không chậm, quay hình đoạn còn lại, hôm nay là ngày cuối cùng, không khỏi có chút cảm khái.
Mặc dù lúc mới bắt đầu, Lục Ly không quá thích chương trình này, chủ yếu là do người đại diện thu xếp, nghe nói để cuộc sống buồn tẻ của anh thêm một chút lạc thú, cho nên liền nhận cho anh chương trình như vậy.
Lục Ly trầm ổn đi tới phía trước, ánh nắng mùa xuân ôn hòa rơi trêи mặt đất, ở đây không có nhà để che nắng, đúng lúc có thể tắm nắng, rất là thoải mái.
Anh cố ý đi sang bên kia, trêи người Lục Ly mặc một chiếc áo khoác nắng màu đen, nhìn qua cũng không giống một người đàn ông thành thục hai mươi tám tuổi.
Áo khoác làm cho anh như trẻ hơn mấy tuổi, chỉ là trêи mặt anh, vẫn không có một chút biểu tình, môi hơi nhếch, đôi mắt sâu thẳm nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/257325/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.