Bên ngoài phòng thay quần áo, yên lặng.
Khách ở tầng hai vốn rất ít, Trần Nặc còn có hai nhân viên cửa hàng đều ở bên kia, cũng im lặng không ai nói chuyện.
Tiếng của Lục Ly, cứ như vậy nhẹ ngàng rơi vào tai cô.
Nghe giọng nói cưng chiều, cùng tên gọi kia, người Nguyễn Nhuyễn run run, cứng ngắc chậm rãi thả móng vuốt xuống, ngồi ở trêи mặt đất, ngửa đầu nhìn Lục Ly.
Cô không biết, Lục Ly sẽ trừng phạt chính mình không nghe lời như thế nào.
Nghĩ nghĩ, trước khi Lục Ly trừng phạt mình, Nguyễn Nhuyễn đến gần Lục Ly, dựa vào trêи chân anh, móng vuốt đặt ở trêи giày anh, cọ cọ: “Meo.”
Khóe môi Lục Ly hàm chứa một nụ cười nhẹ, vươn tay gãi gãi đầu cô, thấp giọng dò hỏi: “Tự làm nũng ta?”
“Meo.” Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời mong đợi nhìn Lục Ly.
Lục Ly cười khẽ, cong cong môi, cũng không để ý cô.
Trực tiếp đứng lên, nhìn vào trong gương, coi như hài lòng.
Nguyễn Nhuyễn cũng vẫn luôn ngửa đầu nhìn, nhìn Lục Ly như vậy, cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.
Lục Ly nhìn, kϊƈɦ cỡ khá thích hợp.
Đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào tiếp tục thay bộ khác, bước chân hơi ngừng, nhìn móng vuốt mèo đang bám lên quần mình, dở khóc dở cười.
Suy nghĩ một chút, Lục Ly dứt khoát mở cửa ra, thấp giọng nói: “Vào đi.”
Đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, vui sướиɠ đi theo Lục Ly vào phòng thay đồ.
Cô mong đợi nhìn Lục Ly.
Lục Ly bật cười, vươn tay nhéo lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Đúng là con mèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/257395/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.