“Bộp ” Một tiếng, Nguyễn Nhuyễn rơi vào một cái ôm ấm áp.
Không giống như trong tưởng tượng của cô, rơi xuống trêи mảnh vỡ của bình hoa, mà được Lục Ly bắt được.
Cũng may không quá cao, lúc rơi xuống trọng lượng cũng không lớn.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn rõ ràng nghe được Lục Ly kêu rêи một tiếng.
Cô vô cùng sốt ruột, từ trong ngực Lục Ly bò lên, ngửa đầu thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt Lục Ly, kêu một tiếng.
“Meo.”
Cô muốn biết, Lục Ly có bị thương hay không.
Sau khi mèo kêu, Lục Ly thu hồi đáy mắt sợ hãi của mình.
Không có ai biết, khi nhìn thấy mèo rơi ở trêи xuống, nội tâm anh có bao nhiêu sợ hãi.
Sợ mèo té bị thương, càng sợ mèo ngã ở trêи mảnh bình hoa vỡ..... Vô tận lo lắng ở một khắc kia dũng mãnh tuôn ra trong đầu.
Cuống cuồng, Lục Ly không chút suy nghĩ, liền trực tiếp xông vọt tới, duỗi tay nghiêng người, bắt được mèo.
Lục Ly nghe tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn con mèo an an ổn ổn ở trêи tay mình, trong nháy mắt liền cảm thấy tức giận vừa mới nguôi xuống, nháy mắt đã bùng lên.
“Xuống dưới.” Anh ngồi xổm xuống, đặt mèo ở nơi cách khá xa mảnh vỡ.
Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống, nâng đầu lên nhìn về phía Lục Ly.
Cô không phải cố ý.
Nếu không phải nhiệm vụ nói, Nguyễn Nhuyễn cũng không đến mức đi đánh vỡ bình hoa quý giá như vậy.
Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly ánh mắt tràn ngập ủy khuất.
Lục Ly nhìn, thật sự bất đắc dĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/257416/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.