Nguyễn Nhuyễn đúng là một tiểu bạch thỏ, nhưng đó là những chuyện trêи đó.
Cô cho dù là tiểu bạch thỏ, lại không rành thế sự, cũng biết Hứa Minh làm cái gì.
Vừa rồi, lúc nhìn thấy đáy mắt sợ hãi của Hứa Minh, Nguyễn Nhuyễn cũng đã biết chân tướng.
Nếu nói ban đầu chỉ có 80%, như vậy hiện tại, đã là 90%, nhưng vẫn có một điều không xác định, vẫn hy vọng hắn chính miệng thừa nhận.
Hứa Minh đang không ngừng lui về phía sau, cho đến khi không còn đường để lui.
Phía sau hắn là một cái ghế sô pha, đúng lúc dựa vào bên tường, mà hiện tại, cả người hắn cũng rụt lại chỗ đó.
Nguyễn Nhuyễn tới gần Hứa Minh cách chỉ một bước chân, dừng.
Cô nhìn về phía Hứa Minh: “Còn nhớ tôi không?”
Hứa Minh hơi ngừng, qua hồi lâu, mới lắc đầu kiên trì nói: “Tôi không quen cô, không biết mấy người tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cười khẽ: “Thật sự không quen biết?”
Cô cúi đầu nhìn vẻ mặt Hứa Minh, nói: “Vừa rồi không phải tôi đã nói sao, tôi là Nguyễn Nhuyễn, chẳng lẽ tên này ông cũng không nhớ rõ? “
Hứa Minh nhìn thần sắc của cô, kiên trì: “Tôi không quen Nguyễn Nhuyễn nào cả.”
Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, nói tên của cha mình: “Ông ấy thì chắc ông vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Nguyễn Nhuyễn cũng không khách khí nhiều với Hứa Minh, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, ngước mắt nhìn thẳng hắn: “Chính ông đã làm chuyện gì, có cần tôi phải nói ra không?”
Cô cúi đầu cười, đưa tay lấy tài liệu Trần Bân chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/257564/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.