Năm cô 22, cứ tưởng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ thoát khỏi ma chảo của ác ma. Nhưng trời xui đất khiến, một lần nữa hắn thành hàng xóm ở phòng cách vách của cô.
Sáng ra đụng mặt, hắn nhìn cô cười tươi rói, thật lòng cô muốn đập nát cái vẻ mặt như bỡn cợt đó.
Cô xin vào làm một trường mầm non công lập cách chỗ ở đi xe tốn khoảng 20 phút. Hắn lấy đủ mọi lý do để đưa cô đi làm. Ừm, thì coi như cô đi nhờ hắn để tiết kiệm chi phí vậy. Nhưng ngay cả lúc về, hắn cũng đứng chờ cô trước cổng.
Chẳng phải các nam chính tiểu thuyết làm tổng giám đốc thường bận tối mặt tối mũi hay sao? Mà sao hắn lại thảnh thơi có thời gian lãng phí trên người cô à?
Haiz, mỗi lần hỏi công ty không có việc gì phải làm hay sao, thì hắn nhìn cô chằm chằm. Có một lần hắn không chịu đựng được nữa, tiến mặt sát lại gần Tô Tô rồi nói nhỏ vào tai cô mập mờ:
“Em đang nghi ngờ khả năng của tôi sao? Cần tôi chứng minh không?” ;)
Chết tiệt, hắn làm bạn học Tô ngượng đỏ mặt, rõ ràng tôi chỉ hỏi việc công ty. Hắn muốn chứng tỏ khả năng lãnh đạo của hắn thì có nhất thiết phải nói mập mờ, như có gian tình vậy không? :sweat:
Mà từ từ đã, tại sao nghe hắn nói vậy cô lại cảm thấy hồi hộp, thẹn thùng? :sweat: Aaaaaaaaaaaa không lẽ đầu cô bị đập vào đá hay sao lại có suy nghĩ hắn thích mình. Không lẽ cô mắc chứng thích bị ngược đãi? :cry:
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-xau-tinh/192896/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.