63237.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Dù đã biết Bạc Giản Thương muốn làm gì, với lại đã bị làm qua không ít lần, nhưng cơ thể nhỏ bé của Lôi Hoan Ni vẫn cứ run rẩy ghê gớm.
“Nện ngươi!” Người đàn ông thẳng thắn đáp.
Tự mình cởi cái quần ngắn duy nhất của mình ra, Bạc Giản Thương trực tiếp qua hành xử “xé đồ” của Lôi Hoan Ni!
Lôi Hoan Ni mặt đầy oán hận: “Chỉ huy quan đại nhân, chúng ta…không phải ở đây chứ?”
Chạy trốn thất bại, cô biết mình chỉ còn nhận hình phạt, nhưng ở chỗ này, còn ghê gớm lại đầy cây cối.
“Vậy đi ra ngoài, đến bên đường làm!” Bạc Giản Thương vừa nói, vừa nhanh chóng lột hết đồ của Lôi Hoan Ni.
Trong rừng, người phụ nữ không có mảnh áo che thân còn buộc quanh bởi vô số cây thân leo, mang vẻ đẹp hoang dã, ngọn lửa trong lòng hắn lại chạy lên mãnh liệt.
“Ở bên đường…vậy chi bằng ở đây…!” Lôi Hoan Ni còn chưa chuẩn bị xong, đôi chân đã bị Bạc Giản Thương ôm lên, giờ cao, bảo bối dài của hắn đã đâm trực tiếp vào nơi mềm mại bí mật mà ấm áp của phụ nữ.
“Đau!”
Lôi Hoan Ni không nhịn được nhăn mày, người đàn ông này, mấy ngày trước không phải đã dịu dàng hơn nhiều sao? Sao giờ lại lộ mấy động tác đầy thú tính đó?
“Đau, là do cô tự mình chuốc lấy!” Bạc Giản Thương lạnh lùng nói.
Giây phút tuyệt diệu ấy, cảm giác tuyệt vời ấy làm kích thích sự điên cuồng của hắn, vừa vào trong, động tác của hắn lại mãnh liệt hơn; “Bảo ngươi ngoan xíu ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1493167/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.