Lần đó, Phương Chính đợi cô cả buổi chiều ở thư viện nhưng cô không tới.Trưa hôm ấy, vừa đi học về, Thư Di thấy trong nhà xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt, đứng ở cửa cô thấy mẹ cô chỉ ngồi trên ghế khóc, người đàn bà kia thì đang buông lời xúc phạm từng chữ, từng chữ, cô đều nghe rất rõ,lần đầu tiên cô cảm thấy mình căm hận ba như vậy." Bà nghĩ vì lý do gì mà anh ấy cưới bà, cũng chỉ vì gia đình bà có tiền"" Bao năm sống bên nhau như vậy bà không thấy chán sao?""Bà hãy buông tha cho anh ấy đi, tôi đã có con với anh ấy rồi"" Bao năm qua anh ấy không đồng ý cho bà sinh con chẳng phải vì đã quá chán ghét bà rồi sao, sao bà vẫn bám lấy anh ấy không buông vậy"Thư Di không biết lúc ấy mình lấy đâu ra dũng khí, cô lao vào tát người phụ nữ kia, đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.Buổi chiều, khi mở cửa phòng bà, đập vào mắt Thư Di là hình ảnh mẹ cô nằm trong vũng máu, bà đã cắt tay tự tử, rất may được đưa tới bệnh viện kịp thời.
Ba của cô trong lúc nguy cấp thế này, điện thoại không gọi được.
Cô cũng không dám báo cho ông bà ngoại biết.
Cả đêm cô và bà giúp việc ở viện chăm mẹ.Bà Lý tỉnh dậy, thấy con gái ngồi ngủ gục bên giường, tay vẫn đang nắm lấy tay bà không buông.
Nước mắt bà lại rơi xuống, bà hiểu ra mình đã làm một việc ngu xuẩn, tí nữa thì bà đã bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-cung-em-di-qua/497003/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.