Ngồi trong xe Tần Mạc, tôi thật không thể không nhớ lại, sự tình rốt cuộc tại sao lại phát triển đến bước này.
Cái này không thể không nói đến hai ngày trước.
Đầu tiên, ở trong phòng bệnh của Nhan Lãng, Tần Mạc ký tên cho Chu Việt Việt.
Khi đó, mây vần gió vũ ở ngoài cửa dần tán đi, để lộ một mảng trời mờ mịt. Đứng ở trước cửa sổ, có thể nhìn thấy một đoạn Trường Giang đang vào mùa khô, lộ ra lòng sông trơ trọi, một ít rác rưởi vương ở đáy sông nổi lên, trở thành một khung cảnh huyền bí mà đẹp đẽ.
Trong không gian nhìn qua tưởng tượng như mặt trời đang chiếu ởHawaii, mơ mộng đang nằm dưới mặt trời phơi nắng quả là một tư tưởng rất tư bản chủ nghĩa. Bây giờ không chỉ không có mặt trời, mà di động cũng báo cho chúng ta biết, nhiệt độ bên ngoài hiện giờ chỉ còn 4-6 độ.
Sau đó, Tần Mạc mở hộp giữ nhiệt lấy cho tôi với Chu Việt Việt mỗi người một bát canh gà.
Nhan Lãng quả thực muốn khóc, tức giận nói: “Không phải chú đến thăm cháu sao? Tại sao không có gì tặng cho cháu mà toàn bộ là cho mẹ vậy?”
Tần Mạc nói: “À, canh gà vốn là muốn tặng cho cháu, nhưng nào đâu biết cháu còn đang bị cấm thực, đành coi như mẹ cháu may mắn thôi.”
Nhan Lãng ở trường học được xưng là thiên hạ vô địch, còn gọi là “độc miệng chính thái (shota)” cùng với vị hiệu trưởng giống như Diệt Tuyệt sư thái thành “tuyệt sắc song thái”, nhưng mọi người làm sao biết được thằng bé hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/44199/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.