Trong phòng cầu nguyện nho nhỏ đặt một pho tượng Phật Quan Âm, Thư Ngọc quỳ gối trên đệm cối lắng nghe lão chủ trì tụng kinh Phật.
Khi còn bé, cô nhận được sự ảnh hưởng của ông ngoại Tạ Tri Viễn, đã quen thăm viếng chùa chiền một khoảng thời gian, sau đó trưởng thành chứng kiến cảnh đời, Bát Nhã gì đó học hồi bé đều đã quên sạch. Cô chưa từng tin vào Phật giáo, hoặc nói đúng hơn đó chỉ là một loại thói quen từ bé, mỗi lần đến ngày lễ lớn khó tránh khỏi muốn cầu phúc cho người thân.
Trăm cái dập đầu mau chóng trôi qua, khi Thư Ngọc từ trong phòng cầu nguyện đi ra thì vẫn chưa thấy nhóm Cô Mang. Cô vốn tưởng rằng Hàn Kình nhất định không chịu nổi mà đi ra trước, không ngờ cô lại là người đầu tiên.
Trong điện vắng vẻ, Thư Ngọc đứng lâu một hồi cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, vì thế cô dọc theo hành lang uốn khúc đi chầm chậm về phía trước.
Vốn tưởng rằng đi đến cuối hành lang rồi sẽ đi trở về, không ngờ hành lang này lại đi thông đến thiên điện, nhất thời không đi đến được cuối đường.
Nếu đã đến đây thì nên đi qua bốn thiên điện một lần cho biết. Thư Ngọc nghĩ vậy, bước chân bèn tăng tốc.
Bốn thiên điện hương khói hừng hực, chỉ có thiên điện ở phía Tây vắng vẻ lạnh tanh, hiếm có tiếng người.
Thư Ngọc bước vào tây điện, vốn định lén nhìn cách trang hoàng bên trong, ai ngờ cô lại nhìn thấy một người.
Bên trong tây điện đặt ba pho tượng Phật lớn, phía dưới tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175861/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.