Những món ăn nhà nông đơn giản mau chóng được bưng lên.
Thư Ngọc thu lại ánh mắt dừng trên người Liêu thần y, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, không hề bỏ qua động tĩnh ở bên kia.
Thế nhưng sau khi Liêu thần y nói ra câu kia thì không còn phát ra tiếng nữa.
Cô không khỏi có phần thất vọng.
Thư Ngọc lơ đãng gắp mấy món để ăn, cô chợt nhận ra Mr. X ngồi đối diện không hề có ý định động đũa.
“Ông không ăn sao?” Thư Ngọc nhìn đối phương vẫn che khẩu trang kín mít.
Mr. X nhìn cô một cái, dáng vẻ ôn hòa: “Tôi sợ ăn ở đây sẽ dọa tới những người khác.”
Thư Ngọc im lặng, vùi đầu tiếp tục lùa cơm.
Kinh nghiệm nói với cô, cùng đồng hành với người kỳ quái, truy hỏi tới cùng chẳng có ý nghĩa gì.
Mr. X bỗng nhiên gọi ông chủ lại: “Xin hỏi, ông có thể giúp tôi tìm một người dân bản xứ để dẫn đường không? Tôi muốn đưa bạn tôi đi dạo gần đây.”
Ông chủ trả lời rất sảng khoái: “Không thành vấn đề không thành vấn đề…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy có một người từ góc xéo bất chợt xuất hiện.
“Để tôi để tôi, tôi hiểu rõ nơi này nhất. Nhưng về tiền thù lao thì…khà khà khà.”
Thư Ngọc trừng mắt nhìn Liêu thần y không biết từ đâu nhảy ra, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào.
Liêu thần y vóc dáng nhỏ gầy, hành động khoa trương, nhưng trong lời nói và ánh mắt làm như không nhận ra Thư Ngọc.
Mr. X hình như rất có hứng thú với Liêu thần y.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175917/quyen-8-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.