Khi ánh chiều tà cuối cùng tan biến, quán trọ nông gia tại đầu phía Tây thôn Thái Bảo đón chào một vị khách mới.
Người khách ăn mặc rất bình thường, nhưng người đứng ở đầu thôn đón khách lại chẳng hề tầm thường.
Trong huyện Hoài Tông ai mà không biết Hàn gia Hàn tam gia có nhà cổ gần đây.
Người có thể khiến Hàn tam gia chờ đợi mà chẳng hề than van, bối cảnh khẳng định không hề đơn giản.
Vì thế, chủ quán hết sức lo sợ thu dọn một căn phòng thượng đẳng trong nông trại đơn sơ.
Khi Hàn Kình tiến vào căn phòng mà Cô Mang ngủ lại, anh ta không hề che giấu vẻ thổn thức: “Chao ôi, thể diện của anh lớn thật, tôi chưa từng thấy căn phòng nào giống như vầy tại cái thôn tồi tàn này.”
Cô Mang cởi áo khoác ra, thần sắc thản nhiên: “Là thể diện của anh lớn, tôi chẳng qua chạm được chút vẻ vang thôi.”
Hàn Kình dựa vào cái tủ gỗ cũ, cười khoan khoái: “Hiếm khi anh biết nói lời hay.”
Cười xong anh ta lại nói: “Sao anh lại đến đây trước? Vị kia nhà anh chịu thả anh đi à?”
Cô Mang khựng lại rồi đáp: “Thư Ngọc bị Mr. X bắt đi rồi.”
Hàn Kình sửng sốt, sau đó thốt ra lời lỗ mãng: “Vợ đã bị người ta bắt đi, anh còn bình tĩnh được sao?!”
Cô Mang liếc nhìn anh ta, nói: “Hắn để lại lời nhắn cho tôi, bảo tôi đến đây.”
Hàn Kình lại sửng sốt.
“Hắn sẽ không làm gì với Thư Ngọc.” Màu mắt Cô Mang u ám, “Hắn biết rõ, nếu hắn muốn đạt được thứ hắn cần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175921/quyen-8-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.