Khoảnh khắc mùi hoa bay ra, tâm trạng Thư Ngọc hơi lơ đãng, sau đó cô theo phản xạ vươn tay che miệng mũi của Cô Mang.
Cô không biết mùi hoa này có tác dụng phụ gì đối với thú tính trong cơ thể Cô Mang hay không, nếu anh lại phát cuồng lần nữa, cô có thể không chịu nổi.
Cô Mang sửng sốt trước tiên, ngay sau đó phản ứng lại, vì thế một tay cầm cổ tay cô nhẹ nhàng hôn lên, cười nói: “Thế nào, lo cho anh à?”
Cô kiên quyết phụng phịu: “Em là lo cho bản thân mình.” Dừng một chút lại bổ sung, “Còn có đứa bé.”
Anh nhịn không được cười ha ha: “Yên tâm, bây giờ anh rất tốt. Có lẽ là vì…trước đó em khơi thông cho anh tốt lắm.” Đâu chỉ là tốt, thật sự khiến anh càng muốn nhiều hơn, nhớ mãi không quên.
Cô không khỏi đỏ bên tai, rút tay về tức tối nói: “Anh còn nói!”
Cô quay đầu không thèm nhìn anh, chỉ nhìn về đóa hoa nằm trong cầm quan: “Anh nói xem, tại sao trong quan tài của Mai chỉ có một đóa hoa này?”
Anh thu lại vẻ trêu đùa, lắc đầu: “Anh cũng không đoán ra tâm tư của chủ nhân quan tài. Nàng ta bày ra một bố cục tỉ mỉ như vậy, là muốn dẫn một người nào đó đến nơi này. Có lẽ đóa hoa này là nàng ta để lại cho người này xem?”
Thư Ngọc nghĩ nghĩ, có mấy phần đạo lý. Nhưng hiện giờ hoa còn ở đây, có phải nghĩa là người mà Mai chờ đợi chưa tiến vào nơi này hay không? Hoặc là tới rồi, nhưng không thấu hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176032/quyen-9-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.