Lúc gió biển dần dần nổi lên, chân trời nhả ra một tia nắng ban mai.
Thư Ngọc mất ngủ cả đêm, dứt khoát mặc áo choàng đi lên boong tàu ngắm mặt trời mọc trên biển tại Sumatra.
Nhóm thủy thủ còn thức dậy sớm hơn cô, xủng xẻng bận việc ở đằng sau cô.
Chim hải âu bay lượn trên màn trời ánh nắng mạ vàng, tiếng ca thủy thủ to rõ hòa trong gió biển mạnh mẽ.
Thư Ngọc quấn chặt áo choàng, híp mắt nhìn đường chân trời ở phía xa xa, tâm tình không khỏi bay bổng.
Thình lình có người vỗ vai cô, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Mary tươi cười.
“Tối qua trải qua thế nào?” Thư Ngọc cười hỏi.
Mary thay chiếc váy vải lanh địa phương dài tới đầu gối, trong đôi mắt đa tình chứa ý cười: “Cậu nói sao?”
Thư Ngọc hơi nghiêng người, liền có thể nhìn thấy chàng thanh niên người Pháp ở cuối boong tàu.
Mary cười vẫy tay về phía bên kia, người đàn ông Pháp lúc này mới vào khoang buồng ngủ.
“Anh ấy tên là Matthew.” Mary nhoài người trên lan can đối diện Thư Ngọc, “Điểm đến của anh ấy và các bạn anh ấy cũng là Luân Đôn, bọn tớ hẳn là có thể gặp lại.”
Thư Ngọc nở nụ cười: “Thế nào, cậu động lòng rồi?”
Mary chép miệng, giống như đang nhớ lại: “Đêm qua thật sự quá tuyệt vời. Có điều nói là động lòng thì hơi qua loa.”
Trong lòng Thư Ngọc khẽ động. Đêm qua cô đã động lòng, vả lại càng không thể vãn hồi, đây là lần đầu tiên cô nếm được mùi vị động lòng.
“Tối qua cậu ở lại thuyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283553/quyen-10-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.