Sau ngày cuối tuần, quán bar Ong Bận Rộn có vẻ vắng khách hơn, bàn của đám Ngô Đình Đình có thể coi là bàn đông người nhất, điều này cũng khiến Trần Tầm đỡ căng thẳng hơn. Cậu ăn mặc rất đơn giản, sau khi cởi áo khoác đồng phục ra, bên trên là chiếc áo phông trắng in chữ, quần cậu cũng không thay, mặc quần đồng phục của trường và cầm cây đàn guitar hơn 300 tệ rồi lên sân khấu.
“Nhìn vẻ lãng tử của hắn kia!”. Đường Hải Băng vừa đến liền cười nói.
“Suỵt! Nói nhỏ thôi!”. Ngô Đình Đình lấy khuỷu tay huých cậu ta một cái.
“Gì mà say sưa thế?”. Tôn Đào cười rất ranh mãnh hỏi.
“Thôi đừng hỏi nữa, đúng là nhìn Trần Tầm rất có dáng nghệ sĩ! Đến tớ còn bị hút hồn nữa là!”. Dương Tình hai tay chống cằm, nhìn Trần Tầm với vẻ rất sùng bái.
“Thôi đi! Em đừng có nhìn!”. Tôn Đào lấy tay che ngay mắt cô và ấn cô vào lòng mình.
Trần Tầm nhìn bọn họ, mỉm cười từ xa rồi khẽ gảy đàn.
“Bóng cây dưới ánh tàng thấp thoáng đã lâu rồi
Cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi đã đi qua con đường này bao nhiêu lần
Dưới ánh tà dương đã bao lần tôi nhìn vào mắt em>
Em có bao nhiêu điều nuối tiếc mà luôn yêu thầm
Bên sông bao đóa sen hồng đã nở
Giữa vòng đời chúng mình đã đi lướt qua nhau mấy trăm năm,
Em trong kiếp trước đã hát bao nhiêu bản tình ca mơ mộng
Anh ở kiếp này đã bao nhiêu lần mơ về thời niên thiếu
Sau trăm năm ngàn năm, bao nhiêu năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-voi-va/1887303/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.