Lạc Kỳ thay một chiếc váy dài, sau đó đứng ở trước gương sửa sang lại mái tóc dài có chút rối. 
Không biết mẹ đã ngủ chưa, cô nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại. 
Vừa đi đến cửa, cửa phòng mẹ cô đã mở ra. 
Khương Nghi Phương đi đến nhà vệ sinh, thấy con gái thay đồ ra ngoài, “Muộn vậy rồi còn đi đâu? Một mình không an toàn, mẹ đi với con.” 
“Không cần đâu ạ, Bùi Thời Tiêu đang ở bên ngoài.” 
“Thời Tiêu về rồi sao?” 
“Vâng, bảo là cho con một bất ngờ.” 
Người đã ở ngoài cửa, không thể không mời vào nhà được. 
Khương Nghi Phương lập tức thu dọn đồ đạc, “Con bảo Thời Tiêu vào nhà ngồi, bên ngoài nóng.” 
Bà vừa sắp xếp lại gối sô pha vừa dặn con: “Cố gắng ở bên ngoài một lát, để mẹ dọn qua một chút.” 
“Mẹ, không cần phải dọn gì đâu, nhà đủ gọn gàng sạch sẽ rồi.” 
“Không được.” Khương Nghi Phương cất mấy đồ ăn vặt bày trên bàn vào ngăn kéo, “Thời Tiêu về muộn như vậy không biết đã ăn tối chưa, nhà vẫn còn cơm đấy.” 
“Để con hỏi anh ấy xem có ăn không.” 
Lạc Kỳ mở cửa ra ngoài, cơn gió hơi lạnh len vào làn mưa lất phất, cô không đem ô, chạy ra bên ngoài. 
Bùi Thời Tiêu đứng ở bên cạnh cầu đá đợi cô, anh đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt. 
Dưới làn mưa lất phất phất cô chạy về phía anh. 
Giữa những ngón tay Bùi Thời Tiêu có đốm đỏ, nhìn thấy cô, anh dập điếu thuốc trên tay rồi đi qua, “Em cẩn thận một chút.” 
Một tay ôm cô vào lòng, lúc 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thu-bay-tham-yeu-em/1449881/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.