Tôi đặt laptop xuống, vốn định quay lại lấy nước cho anh, nhưng không để ý dây sạc trên sàn, vấp một cái rồi ngã thẳng vào lòng anh.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần.
Mắt anh rất đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, còn có... đôi môi.
"Có thể hôn không?" Anh đột nhiên hỏi.
Hả?
Sau khi nhận thức được anh đang hỏi cái gì, đầu tôi như nổ tung.
Cảm giác nóng rực sau vụ nổ nhanh chóng lan lên má, tôi lắp bắp: "Anh... hỏi cái này làm gì..."
Nhưng lời còn chưa dứt, tôi chợt nhớ ra — vụ này hình như là do chính tôi yêu cầu...
"Sau này anh không được hôn em mà chưa có sự đồng ý của em."
...
Mặt tôi càng đỏ hơn, còn kẻ gây ra chuyện thì vẫn điềm nhiên như không, dùng chất giọng khàn khàn vì cảm lạnh mới khỏi, hỏi lại một lần nữa.
"Bé cưng, có thể hôn không?"
32
Có thể… hay không thể?
Dáng vẻ nghiêm túc của anh khi hỏi câu đó thực sự đứng đắn quá thể, cứ như đang thật sự đợi một câu trả lời.
Tôi lập tức bật dậy khỏi người anh.
Chạy vội hai bước đến cửa, phía sau không có chút động tĩnh nào.
Hít sâu một hơi, tôi quay người lại, nhanh chóng chạy về phía giường, cúi đầu khẽ chạm vào mặt anh một cái.
"Chỉ thế này thôi!" Tai tôi nóng đến mức như sắp chảy máu, không dám nhìn anh, liền xoay người chạy ra ngoài, nhưng lại trượt chân ngã sõng soài.
Lục Huân lập tức xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-van-dau-nguyet-vy-tieu-tho/1731301/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.