Thằn lằn xanh cõng Hà Ninh chạy suốt quãng, gió cuốn cát vàng, tàn phá mỗi tấc đất sau lưng họ.
Hà Ninh dán chặt lên lưng thằn lằn xanh, không dám thả lỏng chút nào, tiếng gió ngay bên tai, hoàn toàn có thể khẳng định, một khi buông tay, tuyệt đối sẽ bị cát vàng nhấn chìm.
Liều mình chạy bán mạng không chỉ có thằn lằn xanh, ven đường còn gặp mấy con linh dương sừng dài và mấy con thỏ xám đen. Nếu là lúc khác, Hà Ninh chắc chắn hai mắt phát sáng, bổ nhào lên bắt, hiện tại nể phần cùng là ‘bạn hoạn nạn’, y vẫn ‘chung sống hòa bình’ cùng nhau chạy trốn.
Không biết qua bao lâu, tiếng gió dần nhỏ đi, phía trước xuất hiện một dốc cát.
Tốc độ của thằn lằn xanh vẫn như cũ, gần như chạy nghiêng trên dốc cát, hơn nữa tốc độ lại càng nhanh mà trượt sang bên kia, bỏ lại cát vàng và cuồng phong sau lưng.
Đợi thằn lằn xanh dừng lại, Hà Ninh toàn thân đau nhức, đặc biệt là cánh tay, gần như tê liệt rớt khỏi lưng thằn lằn xanh, nằm ngửa mặt trên cát, mang niềm vui vừa sống sót, mở miệng thở dốc.
“Cảm ơn, anh bạn.”
Hà Ninh nằm trên mặt đất vẫy vẫy thằn lằn xanh, nếu không có anh bạn này, hôm nay y nhất định phải nói tạm biệt với cuộc sống hai mươi bốn năm của mình.
Thằn lằn xanh đi tới cạnh Hà Ninh, cúi người, mở to miệng, ý tứ rất rõ ràng, ra sức rồi, phải được thù lao.
Hà Ninh chép miệng, một dòng nước trong mát phản xạ tia sáng bảy màu giữa không trung.
Dòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-vu/377277/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.