Sau khi đưa Thượng Tâm đến trường, Thiệu Phi Phàm liền đi cục cảnh sát, án kiện vẫn còn rất nhiều, ra ngoài săn lùng một chuyến liền áp giải về hơn hai mươi tên nghiện, mọi người trong đội đều mệt mỏi nằm úp sấp cả đám. Chờ thẩm tra xong, rồi giam giữ mấy tên đó lại thì cũng đã hơn hai giờ chiều. Thiệu Phi Phàm dẫn tất cả mọi người trong đội đến nhà ăn ăn cơm, đầu bếp của nhà ăn cũng trêu đùa bọn họ, “Đội phó Thiệu, tới uống chà chiều à!”
Thiệu Phi Phàm thấy nhà ăn cố ý bưng lên cho họ cơm thừa canh cạn, bất đắc dĩ cười, “Chủ quán, vậy ông cho thêm một ít thịt vào chà chiều đi, ông xem ở đây còn một nồi thịt, còn thừa thêm một ít rau dưa hành lá đây này.”
Đầu bếp của nhà ăn cũng thật bất đắc dĩ, “Đội phó Thiệu, nếu như cậu đến muộn thêm chút nữa, thì ngay cả rau dưa hành lá cũng trở thành đồ ăn thừa đem đi bán rồi .”
Ai nha, thì ra bọn họ phải ăn đồ ăn thừa giành cho heo ăn.
Thiệu Phi Phàm đi tới bàn ăn gõ gõ cái khay, quét mắt một vòng nhìn mọi người, nhưng lại không thấy đội trưởng Cốc đâu. Anh liền lôi kéo Hạ Bình đang ăn như hổ đói, hỏi: “Đội trưởng Cốc đâu? Vừa nãy lúc làm việc vẫn thấy, sao vừa mới tống đám nghiện kia vào tù xong, liền không thấy người đâu.”
Hạ Bình nhìn trái nhìn phải, lôi kéo anh ngồi xuống ghế, thấp giọng nói, “Chị dâu cáo bệnh xin nghỉ, gần đây đội trưởng Cốc đều bận chăm sóc chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-vung-la-mot-ki-thuat/1750726/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.