◎ “Cuối cùng cũng tìm được em rồi.” ◎
“Chi Chi, Chi Chi!”
Giường khẽ rung, một giọng nữ vang lên: “Dậy mau đi học thôi, hôm nay là tiết quan trọng đấy!”
Đô Diêu Chi mở mắt, ngây người một lúc lâu.
Bạn cùng phòng đang thu dọn đồ đạc, bên ngoài tiếng ve kêu inh ỏi. Chiếc điều hòa trong ký túc xá từ khi chuyển vào đã gặp vấn đề, mỗi lần bật lên là phát ra tiếng kêu phì phò, đến giờ vẫn chưa sửa được.
Cô đã trở lại cơ thể ban đầu của mình, những ký ức cũ cũng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nếu không phải hệ thống vẫn còn tồn tại trước mắt, cô đã nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Chi Chi, cậu còn thức không đấy?” Bạn cùng phòng hỏi.
Đô Diêu Chi kéo tấm rèm giường ra, ngồi dậy, khẽ đáp: “Tớ dậy rồi.”
Bạn cùng phòng nghe giọng cô khàn khàn, yếu ớt, cảm thấy kỳ lạ liền ngẩng lên nhìn. Ngay lập tức, cô ấy sững người – sắc mặt Đô Diêu Chi tái nhợt như ma: “Cậu không khỏe à?”
Đô Diêu Chi khẽ “ừ” một tiếng.
Bạn cùng phòng nói: “Nếu cậu không khỏe thì chiều nay đừng đi học nữa. Nhắn tin xin phép thầy cô đi, phần quan trọng bọn tớ sẽ về kể lại cho cậu.”
Đô Diêu Chi gật đầu, nhưng vẫn ngẩn người một lúc lâu.
“Chi Chi, bọn tớ đi đây! Nhớ xin nghỉ nhé!”
Đô Diêu Chi nhỏ giọng đáp: “Ừ.” Giọng cô yếu ớt, không biết họ có nghe thấy không.
Đầu cô hơi đau, lại nằm xuống giường. Nhưng vừa chợp mắt, chuông báo thức chợt reo lên.
Lúc này, cô mới nhớ ra mình vẫn còn điện thoại.
Cô quờ quạng bên gối, tìm thấy điện thoại rồi tắt chuông báo thức. Ban đầu, cô định nhắm mắt nghỉ thêm một lát, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền bật dậy và gọi video cho mẹ.
Chỉ sau vài giây, cuộc gọi được kết nối.
Gương mặt mẹ cô xuất hiện trên màn hình, bà cười dịu dàng:
“Chi Chi, sao hôm nay lại chủ động gọi cho mẹ thế?”
“Mẹ…”
Đô Diêu Chi vừa mở miệng nói được một chữ, giọng liền nghẹn lại, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Ai nha, ai nha, sao thế này con?”
“Không… không có gì…” Đô Diêu Chi cố nén giọng, nói: “Chỉ là ngủ trưa, gặp ác mộng… Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
“Con bé này, mơ thôi mà khóc đến mức này, làm mẹ giật cả mình.” Mẹ cô dịu dàng nói, “Không phải con bảo cuối tháng sáu thi xong là được nghỉ sao? Còn nửa tháng nữa là về rồi, ngoan nào…”
Mẹ cô vừa an ủi vừa lải nhải dặn dò. Sau khi cúp máy, bà còn gửi cho cô một bao lì xì, dặn cô ăn uống đầy đủ, nếu thiếu tiền thì cứ nói với gia đình.
Đô Diêu Chi nhìn tin nhắn mà ngây người.
Từ góc nhìn của bạn cùng phòng, sau giấc ngủ trưa hôm đó, Đô Diêu Chi trông như bị bệnh, cứ ngơ ngác trong ký túc xá suốt ba ngày liền. Mãi đến khi ấy, cô mới dần trở lại bình thường.
“Tiểu Ưu, hôm thứ Tư cậu bảo có phần nào quan trọng trong tiết học vậy?” Đô Diêu Chi lấy sách chuyên ngành ra, rút một cây bút.
Giờ đây, khi đã hoàn toàn chấp nhận thực tại, thứ đầu tiên cô phải đối mặt chính là… kỳ thi cuối kỳ!
Kỳ! Thi! Cuối! Kỳ!!
Đô Diêu Chi sững sờ nhận ra kiến thức trong đầu mình trống rỗng đến đáng thương. Không biết là do ba trăm năm sống trong thế giới khác đã xóa sạch ký ức, hay do trước đây cô chưa từng tập trung nghe giảng, nhưng dù là lý do nào đi nữa… giờ cô cũng chỉ có thể cuống cuồng ôn tập mà thôi!!!
“Trời ạ, Chi Chi!” Bạn cùng phòng thốt lên. “Cuối cùng cậu cũng trở lại bình thường rồi!”
Cô ấy đưa sách vở và bút ghi chép cho Đô Diêu Chi, rồi hỏi: “Có muốn ăn bánh kem hay uống trà sữa không? Tớ vừa đặt đồ, chứ cơm hộp hôm nay dở quá.”
“Ăn chứ!” Đô Diêu Chi đáp, rồi tò mò hỏi, “Cậu đặt của quán nào thế?”
Cứ thế, nửa tháng sau trôi qua trong những ngày học tập bận rộn.
Mặc dù mỗi đêm cô vẫn mơ thấy Ma giới, mơ thấy Lan Đình Yếm, thấy những chiếc đèn lồ ng rực rỡ, những lần đi du xuân, trâm cài hoa, những chuyến chèo thuyền trên hồ, thấy biển rộng cùng bờ cát, thấy cả Ngọc Chiết Cung…
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô đều ép bản thân phải tập trung vào việc học.
Cô đã trở lại hiện thực, cuộc sống cũng quay về guồng quay bình thường, không cần nghĩ ngợi quá nhiều nữa.
—— Mỗi khi đang ăn cơm, đi học hay ôn tập mà lơ đãng, cô lại tự nhắc nhở mình: “Không được nghĩ nữa.”
Sau khi thi xong, bốn cô gái trong ký túc xá tổ chức một bữa liên hoan nhỏ rồi hẹn nhau gặp lại vào học kỳ sau.
“Thời gian trôi nhanh quá… học kỳ sau là năm cuối rồi.” Bạn cùng phòng cảm thán.
Đô Diêu Chi trầm ngâm.
Thời gian đúng là như vậy, lặng lẽ trôi đi mà ta không hề hay biết.
Chỉ đến khi giật mình nhận ra… “Lúc ấy cứ ngỡ mọi thứ chỉ là bình thường.”
Cô đặt vé máy bay sớm nhất để về nhà.
Có lẽ vì lần gọi video nửa tháng trước, khi cô khóc với mẹ, nên lần này mẹ đã đến tận sân bay đón cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, Đô Diêu Chi khựng lại một giây, rồi ngay sau đó, cô lao nhanh về phía trước, ôm chầm lấy bà.
Cô đã mơ về khoảnh khắc này vô số lần—được ôm mẹ, được trò chuyện cùng mẹ, được ăn những món ba nấu mà cô thích, được mẹ dẫn đi dạo phố mua quần áo…
Mẹ cô nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, giọng đầy xót xa:
“Sao con gầy thế này?”
Đô Diêu Chi cười nói:
“Cuối kỳ ôn tập vất vả quá! Về nhà baỏ baba làm nhiều món con thích nhé.”
“Về nhà rồi thì phải ăn uống bồi bổ lại cho tốt.”
Phòng của cô vẫn y nguyên như trước. Trên kệ sách vẫn là những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh cô từng yêu thích. Cô tiện tay rút hai cuốn ra lật vài trang, nhưng không còn cảm giác gì nữa.
Buổi tối, ba cô nấu mấy món ngon, Đô Diêu Chi ăn rất vui vẻ.
Những kỳ nghỉ hè trước đây, cô luôn có nhiều kế hoạch: xem phim, hẹn bạn bè cấp ba đi ăn, chơi kịch bản sát, du lịch, đọc tiểu thuyết…
Nhưng hè này, cô không muốn làm bất cứ điều gì.
Cô không biết mình thực sự muốn gì.
Cho đến một đêm nọ, cô bừng tỉnh từ giấc mơ, rồi không tài nào ngủ lại được.
Trước mắt cô vẫn hiển thị dòng chữ của hệ thống chưa biến mất. Phần thưởng đầu tiên—"Vé truyền tống về nhà"—đã được sử dụng. Nhưng phần thưởng thứ hai—"Lời nguyện ước"—vẫn chưa hề động đến.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng.
Thành phố về đêm yên ắng đến lạ, thỉnh thoảng mới có tiếng còi xe vang lên trong khoảng không. Ánh trăng màu vàng nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, chẳng có lấy một ngôi sao.
Đô Diêu Chi nói: “Ta muốn ước nguyện.”
Hệ thống đáp: 【Ta đang nghe.】
Cô hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Ta muốn Lan Đình Yếm đến thế giới này.”
Cô nhớ hắn. Nỗi nhớ ấy mãnh liệt đến mức không thể kìm nén.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ đây là một cuộc chia ly. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu hoài nghi điều đó.
【Nguyện vọng này không thể thực hiện.】
“Tại sao?” Giọng cô run rẩy. “Là vì… hắn và ta không thuộc cùng một thế giới sao?”
【Không phải. Mà vì sự xuất hiện của hắn ở thế giới này có thể làm mất đi sự cân bằng của nó. Vì vậy, chúng ta không thể thực hiện điều đó.】
…
Hệ thống chưa từng đặt ra giới hạn thời gian cho phần thưởng “Nguyện ước” này.
Lại một đêm lạnh lẽo trôi qua.
Đô Diêu Chi trằn trọc mãi không ngủ được. Cô mở nguyên tác ra, đọc đi đọc lại những đoạn nhắc đến Lan Đình Yếm. Cuối cùng, cô không thể kiềm chế được nữa:
“Vậy… ta có thể ước được xuyên qua một lần nữa không?”
【Nguyện vọng này có thể thực hiện.】
【Xác nhận hay không?】
Đô Diêu Chi sững sờ.
Cô khẽ hé môi, nhưng mãi sau mới lên tiếng: “Không.”
Cô đã trải qua bao nhiêu gian nan mới có thể trở về nhà…
Chưa từng một lần cô hối hận về quyết định ban đầu của mình. Công lược tiên quân? Công lược Ma Tôn? Hay trở về nhà? Dù có quay lại khoảnh khắc ấy, cô vẫn sẽ chọn về nhà.
Cô ném điện thoại sang một bên, rồi kéo gối che kín đầu:
Không được nghĩ nữa!
…
Nhưng rồi, một ý nghĩ khác bất giác nảy lên.
“Hệ thống, ta có thể ước có được năng lực tự do xuyên qua hai thế giới không?”
【Nguyện vọng này không thể thực hiện.】
…
"Ta không cần đàn ông. Ta muốn tiền. Ta muốn một tỷ!"
【Nguyện vọng này có thể thực hiện.】
【Xác nhận hay không?】
Đô Diêu Chi im lặng.
“…Không.”
Cô ngẩn người một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:
"Thật hay giả vậy? Một tỷ cũng được sao? Vậy… mười tỷ thì sao?"
【Nguyện vọng này không thể thực hiện.】
….
"Ta muốn gặp hắn một lần… chỉ một lần thôi. Ở đâu cũng được."
【Nguyện vọng này có thể thực hiện.】
【Xác nhận hay không?】
Đô Diêu Chi lặng người.
Cô im lặng thật lâu.
Cuối cùng, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể thì thầm: “…Không.”
--
Đôi khi, Đô Diêu Chi nghĩ, cơ hội ước nguyện này quá đỗi quý giá, nhưng chính cô lại quá tham lam. Vì chần chừ mãi không quyết định được, cô tự hành hạ bản thân.
Bước vào năm tư, cô bận rộn với việc tốt nghiệp và tìm việc làm, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ. Hơn nữa, sau một năm, cô dần thích nghi với cuộc sống hiện đại, không còn mỗi đêm trằn trọc trong những giấc mơ.
Sau khi hoàn thành luận văn tốt nghiệp, Đô Diêu Chi dành hai ngày để đi du lịch ở một thị trấn nhỏ vùng Giang Nam.
Những bức tường trắng, mái ngói đen, dòng sông xanh biếc lăn tăn gợn sóng. Cô ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, thả mình theo dòng nước trôi lững lờ.
Buổi tối, cô nghỉ lại trong một homestay. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy ngọn núi xanh biếc và hồ sen trải dài, đẹp đến nao lòng.
Đêm ấy, cô mơ.
Cô thấy mình trở về Ngọc Chiết Cung. Những xúc tu quấn lấy cơ thể, treo cô lơ lửng giữa không trung, chao đảo như đang ngồi trên thuyền, cơ thể mềm nhũn vô lực.
Cô thấy Lan Đình Yếm gọi mình: "Chi Chi."
Cô thấy hắn hôn cô, ôm cô, lúc thì lạnh như băng, lúc lại nóng rực như lửa.
Cô thấy Lạc Đô vào tiết kim quỳnh, trên mái tóc hắn cài một bông thược dược mà cô chọn.
Hắn quay đầu lại, vươn tay về phía cô, ánh mắt dịu dàng tựa nước: "Chi Chi, lại đây."
Tỉnh dậy, Đô Diêu Chi ngẩn ngơ thật lâu. “…Ta có thể… có thể ước nguyện quên hắn không?”
【Nguyện vọng này có thể thực hiện.】
【Xác nhận hay không?】
Cô ngồi yên như một bức tượng đá, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô khẽ thở ra, giọng nói khàn khàn: “Không. Ta không thể quên hắn. Ta cũng không muốn quên hắn. Ta chỉ là… có chút đau lòng.”
Cô từng thử tìm kiếm câu trả lời từ hệ thống, hỏi xem có cách nào vẹn toàn đôi đường hay không. Nhưng hệ thống chỉ lạnh nhạt đáp:
【Chúng tôi không thể đưa ra đề xuất về nguyện vọng.】
Kết thúc chuyến du lịch, cô lao vào thực tập. Sau đó trở về trường vào ngày bảo vệ tốt nghiệp.
Bạn cùng phòng đều có mặt, cổ vũ lẫn nhau để giảm bớt áp lực. Họ ngồi trò chuyện, bàn tán về những tin tức đang hot: "Lại thêm một idol bị bóc phốt." "Năm nay tìm việc thực sự quá khó.""Số lượng người thi lên thạc sĩ lại phá kỷ lục." "Có người chụp được một ngôi sao băng tuyệt đẹp."
Đô Diêu Chi rút được suất biện hộ cuối cùng, ba người bạn cùng phòng đều đã trình bày trước. Khi cô trở về ký túc xá, mọi người đã có mặt, mỗi người cầm trên tay một ly trà sữa.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình.
Đô Diêu Chi: “?”
Tiểu Ưu đưa cho cô một ly trà sữa, cười đầy ẩn ý: “Cho cậu này.”
Cô chần chừ nhận lấy: “…Cảm ơn?”
Tiểu Ưu hưng phấn tiến lên một bước: “Thành thật khai báo đi!”
“Khai cái gì?” Đô Diêu Chi ngơ ngác.
Bạn cùng phòng khác lập tức tiếp lời: “Còn khai cái gì nữa? Cậu tự biết đi! Có bạn trai bao giờ thế ? Sao chẳng hé răng với tụi này câu nào vậy Chi Chi?”
Đô Diêu Chi: “…Tớ lấy đâu ra bạn trai?”
Tiểu Ưu nhìn cô đầy nghi ngờ: “Người ta còn tìm tới tận cửa rồi kìa, cậu còn định giấu?”
Một bạn cùng phòng khác há hốc mồm: “Khoan đã… Không lẽ đó thật sự không phải bạn trai cậu? Là người theo đuổi cậu sao? Không thể nào, một người đàn ông đẹp trai như vậy, chắc chắn phải có vấn đề nghiêm trọng lắm thì cậu mới cưỡng nổi sức hút đó, đúng không?”
Đô Diêu Chi ngạc nhiên: "Rốt cuộc các cậu đang nói gì vậy?"
Một người bạn cùng phòng phấn khích kể: "Là một chàng trai cực kỳ đẹp trai! Lúc bọn mình đi mua trà sữa, thấy trước cổng trường tụ tập rất đông người. Giữa đám đông, anh chàng đó thật sự nổi bật… Có người tiến lại gần hỏi, thì anh ấy nói đến tìm bạn gái. Mọi người tò mò hỏi bạn gái anh ấy là ai, anh ấy trả lời là Đô Diêu Chi! Khi đó tim mình như ngừng đập một nhịp, thật sự sốc đến mức không nói nên lời! Chi Chi, cậu cũng biết tên cậu không phổ biến lắm đúng không? Trong trường này ngoài cậu ra còn ai nữa chứ?"
"Cơ mà bọn mình cũng chưa dám khẳng định, vì trước giờ cậu chưa từng nhắc đến chuyện này, nên mới về hỏi thử cậu xem sao."
Tiểu Ưu nói thêm: "Có người lén chụp ảnh lại, để mình tìm cho cậu xem."
"Nhưng mà bức ảnh hơi mờ, vì anh chàng đó rất nhạy bén. Hễ có ai chụp ảnh là anh ấy lập tức nhìn sang, khiến mọi người đều có chút ngại ngùng…"
"Nhưng mà ngoài đời anh ấy thật sự cực kỳ đẹp trai! Giống như người mẫu vậy, còn rất thời thượng, nhuộm tóc bạc nữa…"
Nghe đến từ "tóc bạc", tim Đô Diêu Chi đột nhiên lỡ một nhịp. Cô vội vàng hỏi: "Tóc dài sao?"
"Không phải, là tóc ngắn. Nhưng nếu để tóc dài, chắc chắn cũng rất đẹp trai. Dù sao thì... gương mặt đó thật sự là cực phẩm!"
"Nhưng mà khí chất của anh ấy khá lạnh lùng."
"Nhưng trên cổ tay anh ấy có đeo một chiếc vòng tay vỏ sò, trông rất đẹp..."
"Tìm được rồi!" Tiểu Ưu giơ điện thoại lên, phóng to bức ảnh chụp lén mờ ảo. "Chính là anh ấy!"
Đô Diêu Chi chợt cứng người lại.
Dù bức ảnh có hơi mờ, dù anh ấy đã cắt tóc ngắn... nhưng khuôn mặt đó—cô vô cùng, vô cùng quen thuộc.
Không chút do dự, cô quay người chạy đi.
"Ai, Chi Chi!" Bạn cùng phòng gọi với theo hai tiếng. Nhưng ngay sau đó, cả nhóm nhìn nhau, rồi lập tức đứng dậy, chạy theo Đô Diêu Chi để xem chuyện gì đang xảy ra.
Chạy được một nửa, Đô Diêu Chi bỗng khựng lại.
Cô lẩm bẩm: "Mình đang mơ sao?"
Không phải là cô chưa từng mơ thấy cảnh tượng này...
Nhưng khi nhìn xung quanh, mọi thứ đều chân thực đến lạ.
Cho đến khi thật sự bước ra cổng trường.
Anh là người đầu tiên nhìn thấy cô. Nụ cười của anh nhẹ như làn nước xuân tan băng, dịu dàng và ấm áp.
"Chi Chi."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đô Diêu Chi.
Nhưng cô chẳng bận t@m đến bất cứ điều gì khác. Trong mắt cô, chỉ còn lại duy nhất hình bóng của Lan Đình Yếm.
Từ bước đi chậm rãi, cô dần tăng tốc.
Rồi cô chạy.
Lao thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy anh với tất cả sức lực của mình.
Anh khẽ vuốt mái tóc cô, giọng trầm thấp thì thầm bên tai:
"Cuối cùng… cũng tìm thấy em rồi."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.