Thanh Âm cưỡi trên lưng hổ, tung nhảy mấy cái đã tới trước mặt đại quân tìm kiếm khắp nơi, liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Vân Tuyên đang chôn nồi nấu cơm lập tức nhảy xuống lưng hổ, chạy như bay vài bước bổ nhào vào trên lưng Phương Vân Tuyên: “Ca ca!”
Phương Vân Tuyên cũng thấy vui mừng, lôi kéo Thanh Âm hỏi rõ nguyên nhân mới biết được Thanh Âm muốn đi theo bọn họ cùng tấn công Thiên vương phủ. Phương Vân Tuyên lắc đầu nói không cho: “Quá nguy hiểm! Đệ đi theo ta cũng được, nhưng chỉ có thể giữ ở phía sau.” Đứa nhỏ thấy nhiều máu tanh như vậy có hại vô ích, vẫn là đừng cậu tuổi này nhìn thấy thứ không nên thấy.
Thanh Âm nghe vậy không khỏi cười ha ha: “Ca ca nếu biết thân phận của ta tại sao còn nói như vậy? Nếu ta có thể lẻ loi một mình sống ở trong núi sâu rừng già há có thể so với đứa nhỏ nhà người bình thường. Không phải ta mạnh miệng, chỉ bằng sức một mình ta cũng có thể san bằng Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành. Mấy chục vạn đại quân kia của y ở trong mắt ta còn không đáng sợ hãi!”
Phương Vân Tuyên nghĩ lại cũng đúng. Đứa nhỏ này cũng không phải là người thường. Cho dù là người lớn thân thể khoẻ mạnh ở trước mặt cậu cũng không chiếm được tiện nghi. Huống chi bên cạnh cậu thời khắc có con hổ lớn làm bạn. Cho dù lên chiến trường cũng sẽ không chịu thiệt.
Đỗ Ích Sơn đối với Thanh Âm là nửa vui nửa lo. Vui chính là đứa nhỏ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-xau-kho-ga/706891/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.