Ngày hôm sau Mộc Phàm dậy muộn, ánh mặt trời chói chang đánh thức cậu, mở mắt mới phát hiện mình vậy mà chưa trở về phòng, vẫn ngủ trên ghế cứng quảng trường và một người đàn ông xa lạ bên cạnh.
Mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt dị sắc rõ ràng không thuộc người Trung Nguyên, ngũ quan hoàn hảo như điêu khắc của Tây Vực làm cho người đàn ông trước mặt càng thêm tuấn mỹ.
Trông hơi quen mắt, Mộc Phàm không nghĩ người đàn ông và bé trai hôm qua có mối liên hệ với nhau.
Mộc Phàm nhìn xung quanh, bỗng phát giác một vấn đề nghiêm trọng.
Không thấy Nhị Hắc đâu!
Từ khi Mộc Phàm đến phòng thí nghiệm, cậu và Nhị Hắc gần như không thể tách rời, dù cậu thực hiện nhiệm vụ xuyên qua, Nhị Hắc cũng theo cậu đến thời không xa lạ này.
Đối với Mộc Phàm, sự tồn tại của Nhị Hắc là tuyệt đối, vì vậy cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Nhị Hắc biến mất.
Nếu vào lúc khác thì rất bình thường, nhưng thức dậy không thấy Nhị Hắc đâu, chuyện này quá kỳ lạ.
"Ngươi có nhìn thấy thú cưng của ta không?" Ở đây ngoài người đàn ông này không có ai khác, Mộc Phàm nhìn anh hỏi.
"Không thấy." Thượng Cung Vực Hoàng nói dối không chớp mắt, trên thực tế, con thú cưng kia anh không những từng gặp, mà còn để Bách Phong mang nó đi.
"Thật kỳ lạ.
Nhị Hắc đi đâu rồi." Mộc Phàm không hiểu nổi cào cào tóc: "Ngươi là ai?"
Thượng Cung Vực Hoàng sâu xa nhìn Mộc Phàm, cẩn thận quan sát thiếu niên.
Những gì xảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-xuong-cuop-day/2692716/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.