Nàng nghĩ ra một ý “Trốn ra ngoài thôi” tối hôm đó nàng mắc một y phục đen phóng nhanh qua bước tường thì vấp phải miếng gạch nàng té nhào xuống đất gây ra tiếng động làm binh lính bao vây lấy nàng trong đó Tử Dương cũng bước tới nhìn thấy Hiểu Hằng liền đỡ nàng dậy rồi cho binh linh lui, dắt nàng về thư phòng hỏi chuyện.
“Ngươi muốn đi đâu bộ trong cung này không đáp ứng được thứ ngươi muốn sao?”
“Không phải”
“Chứ tại sao ngươi lại muốn trốn đi” lúc này Tử Dương thấy trong lòng có chút lo lắng vì thấy nàng tính bỏ đi
Hiểu Hằng cũng không nói gì chỉ một mực im lặng khiến Tử Dương càng hỏi thì càng thấy bấn loạn càng cảm thấy lo lắng, dột nhiên Tử Dương chịu không nỗi những lo lắng đó trong đầu liền đến ôm chầm lấy Hiểu Hằng.
“Ta yêu ngươi Hiểu Hằng, đừng lạnh lùng nữa”
“Hỗn đản” nàng thẳng tay vào mặt Tử Dương một cái chát rồi quay đi chưa có người nàng dám ôm nàng như vậy nên theo bản năng tự vệ nàng đánh hắn không chút do dự.
Lúc này tử Dương chỉ biết đứng nhìn nàng sờ sò cái má mình đang sưng lên rồi khẽ cười “Nàng ấy yêu ta”
Ôi không có người hiểu nhầm rồi người ta đánh ở đây không phải ngại đâu Tử Dương ơi tỉnh đi không thôi huynh bị giật điện nữa đó.
Kể từ hôm đó Hiểu Hằng được chuyển tới cạnh nơi ở của Tử Dương và nàng không cần phải làm osin cho hắn nữa mà chỉ nắm ăn và ngủ nàng không được bước ra ngoài nữa bước vì lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-ac-ma-biet-yeu/2638870/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.