Đạm Đài Tinh Việt lại gục xuống, như chú chó nhỏ bị dính mưa, cực kỳ ai oán.
"Hắn đã nói đến nước này rồi, ta đâu thể mặt dày nói với hắn rằng ta không cảm thấy thân phận cách biệt, không cảm thấy khác biệt một trời một vực, không cảm thấy là đang mạo phạm."
Nàng nói một hơi hết một tràng dài, sau đó cầm chén trà lên ực ực uống nước.
Ta nghẹn lại một chút, vừa muốn nói hoặc là ám chỉ một chút với cha mẹ Biện Minh Viễn, lại đột nhiên nhớ ra cha mẹ hắn đều đã qua đời rồi.
Khụ, thật khó giải quyết.
Ta lại nghĩ, cười tủm tỉm: "Ta nói chuyện với hắn xem sao!"
Mắt Đạm Đài Tinh Việt lập tức sáng lên, ôm lấy cánh tay ta làm nũng: "Tiểu Chu ta biết ngay ngươi là tốt nhất mà."
Ta vốn dĩ dự định ba ngày sau mời Biện Minh Viễn dùng bữa, bởi vì ba ngày sau Cố Độ và hắn đều được nghỉ.
Nhưng có câu nói thế nào ấy nhỉ, người tính không bằng trời tính.
Ba ngày sau, ta chuyển dạ rồi.
Ta chuyển dạ quá đột ngột, cơn đau gần như ngay lập tức chế ngự thần trí của ta. Cố Độ vội vàng chạy về, quan phục vẫn còn mặc trên người.
Ta đau đến mức sắp mất ý thức, chỉ nhớ hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta nhỏ giọng gọi tên ta. Ta chưa từng thấy hắn hoảng hốt như vậy bao giờ. Ta muốn an ủi hắn, ta không sao cả, ta làm được, nhưng đã không nói nên lời rồi.
Cơn đau như thủy triều ập đến, ta cảm thấy mình không thở nổi, tứ chi bách hài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-ay-a/2759528/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.