Nhìn dáng vẻ sững sờ của Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi nở nụ cười: "Như thế nào choáng váng, nàng không muốn sao?"
Chu Thanh Ngô không nói, trực tiếp ôm lấy Mạnh Sơ Hi, chôn ở trong lòng nàng hút cái mũi.
Mạnh Sơ Hi vuốt đầu nàng, cười nói: "Không cho nàng lau nước mũi nước mắt lên người ta."
Chu Thanh Ngô nghe vậy lập tức cọ trong lòng ngực nàng lợi hại hơn, trêu đến Mạnh Sơ Hi ha hả cười.
Bởi vì các nàng cần rời đi một đoạn thời gian, Mạnh Sơ Hi đặc biệt đem chuyện cần làm trong vườn dâu giao cho La Võ, mặt khác còn cần mấy người giúp đỡ trông coi, như vậy chờ Uyển Thanh Nhan tới, có thể nhờ Nghiêm Khiêm tìm giúp vài người đáng tin cậy.
Bởi vì sớm đã có ước định, lúc Uyển Thanh Nhan nhận được thư, mấy chữ bên trong làm khóe miệng nàng không tự giác câu lên, lập tức phân phó Mộ Dung Ly mang theo vài tùy tùng khởi hành, một đường phong trần tới đầu tháng hai bọn họ mới về tới Giang Âm.
Thời điểm Uyển Thanh Nhan tới là mùng ba tháng hai, còn bốn ngày nữa, mùng bảy tháng hai chính là sinh nhật mười bảy tuổi của Chu Thanh Ngô.
Hai người vừa nhận được thư hồi đáp của Uyển Thanh Nhan, liền đi Uyển gia nhà cũ ở huyện Giang Âm. Các nàng tách ra hơn nửa năm, Uyển Thanh Nhan nhìn trên người Chu Thanh Ngô mặc tử sắc cẩm bào, lại nhìn nhìn tướng mạo nàng, đã khởi sắc rất nhiều so với lúc các nàng ly biệt.
Uyển Thanh Nhan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-coc-noi-chuyen-duong-ngo/2473609/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.