Sáng sớm hôm sau Mạnh Sơ Hi liền tỉnh, nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say, nàng không tiếng động cong lên môi, hết thảy động tác đều thả chậm phóng nhẹ, nàng không muốn kinh động đến Chu Thanh Ngô mộng đẹp.
Bất quá tuy rằng bị lăn lộn lợi hại, nhưng Chu Thanh Ngô vẫn nhớ kỹ chuyện hôm nay Mạnh Sơ Hi lên đường, bởi vậy lúc Mạnh Sơ Hi rón ra rón rén xốc chăn chuẩn bị xuống giường, một tiếng ưm mơ hồ truyền đến, sau đó bàn tay duỗi lại đây túm chặt nàng.
Mạnh Sơ Hi vội quay đầu lại, Chu Thanh Ngô ngủ đến mơ mơ màng màng lại túm chặt góc áo của nàng, nỗ lực muốn mở mắt ra.
Mạnh Sơ Hi nhìn đến trong lòng nhũn ra, thò lại gần ôn nhu nói: "Quá mệt nhọc sao? Vậy nàng ngủ tiếp trong chốc lát, không có việc gì."
Chu Thanh Ngô lại lắc đầu, chớp chớp mắt, khắp nơi sờ soạng quần áo của mình. Nhìn nàng mệt thành như vậy, Mạnh Sơ Hi có chút tội ác cảm, chính mình thật sự đem người lăn lộn tàn nhẫn.
Biết Chu Thanh Ngô cố chấp muốn dậy, Mạnh Sơ Hi đơn giản đem người ôm lên, tìm quần áo mặc cho nàng. Chờ đến mặc xong y sam, Chu Thanh Ngô cuối cùng thanh tỉnh, nhịn không được đánh ngáp mấy cái, nàng duỗi tay đánh lên vai Mạnh Sơ Hi, đầy mặt ủy khuất.
Mạnh Sơ Hi vội vàng bồi tội: "Là ta không tốt, làm nàng mệt, nghĩ đến nhiều ngày sẽ không gặp nàng, ta liền nhịn không được. Nàng ở nhà nghỉ ngơi, không cần tiễn ta đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-coc-noi-chuyen-duong-ngo/2473618/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.