Vị bác sĩ già đáng kính bước ra. Gia bảo chạy xô đến. Vị bác sĩ đó như biết được gia bảo muốn nói gì, liền giơ tay lên ý bảo hắn im lặng.
-cô bé ko sao! Mạng lớn lắm, mất nhiều máu vậy cũng ko nguy hiểm lắm đâu. Chỉ cần theo dõi 2-3 ngày là có thể xuất viện! Lúc cậu vừa hét vừa chạy vào, tôi tưởng bệnh nhân nguy kịch lắm, hừm...!
-Chẳng nhẽ hấp hối rồi mới là nguy kịch sao? Thế thì cần quái gì phòng cấp cứu, nếu vậy con nhà người ta cũng ngỏm lâu rồi!!! - gia bảo khẽ nghiến răng, nói vừa đủ để nghe chứ ko quá to.
Hoàng anh giật mình vội bịt miệng hắn lại, rồi cúi cúi đầu nói với bác sĩ:
-cảm ơn bác sĩ nhiều lắm, thằng em cháu còn trẻ người non dạ, lời nó nói bác sĩ đừng bận tâm, hihihi.......!!! - Hoàng anh phải nhăn nhở cười để lấy cảm tình.
Chọc giận ông bác sĩ này, nhỡ ổng ghét, ko chăm sóc tốt cho thiên mỹ thì chết!
-tôi cũng chẳng bận tâm chi đám trẻ ranh! Chỉ mong lần sau cậu nhà ăn nói ý tứ một chút, gặp tôi là hiền, chứ người khác là chết với người ta lâu rồi đó! - ông bác sĩ nói xong liền quay lưng bỏ đi. Thiên mỹ được chuyển đến phòng thường để nghỉ ngơi.
..........................................
Hoàng anh ngồi nhìn Gia bảo gọt hoa quả. Chỗ lõm chỗ lồi, chỗ nát chỗ dập, đĩa hoa quả như đống hỗn tạp, người thường ăn vào muốn bệnh, chứ người bệnh ăn zô chắc "thăng" luôn.
-cái gì đây? - Hoàng anh giơ vỏ táo gia bảo vừa gọt lên trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-cong-chua-toc-do/124453/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.