Lục Chinh chăm chú lắng nghe.
“Tuy rằng phương án góp vốn là do tôi đơn phương để xuất, nhưng hội đồng quản trị có vẻ rất hài lòng. Hơn nữa, việc góp vốn này không ảnh hưởng tới các hạng mục hợp tác, nên làm gì thì cứ làm như thế. Cuối cùng, về có thể lên sàn hay không... tôi không dám đảm bảo, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Sầm Thị nhất định sẽ không sụp đổ!”
“Xin lỗi, đáp án này không thể thuyết phục được tôi.” Lục Chinh lập tức rời đi. Sắc mặt Sầm Đóa Nhi biến đổi mạnh, còn chưa đuổi theo được hai bước thì đã bị Trần Khải từ đầu chui ra ngăn lại, “Sầm Tổng, để tôi tiễn cô ra ngoài.”
Trước cửa Lục Thị, Sàm Đóa Nhi và thư ký đứng cạnh nhau, chưa bao giờ cô ta thấy tuyệt vọng hơn lúc này.
Lục Chinh từ chối... Sâm Thị coi như xong.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Sầm Đóa Nhi đã nếm đủ cái gì gọi là địa ngục, cái gì gọi là vô vọng. Tư vị này quả thực khiến người ta sống không bằng chết.
“Sầm Tổng, cô... nhìn thoáng chút, chúng ta có thể lại nghĩ cách khác. Ngoại trừ Lục Thị ra, nhất định sẽ còn công ty khác bằng lòng góp vốn mà!” Thư ký nói như vậy nhưng bản thân cô ta còn không dám tin tưởng thì sao có thể trông cậy vào Sầm Đóa Nhi sẽ nghe lọt tai chứ?
Có an ủi mấy thì đứng trước hiện thực tàn khốc cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Không có cách nào đâu... Xong cả rồi...” Ánh mắt Sầm Đóa Nhi dại ra, giọng nói nỉ non.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-dau-cuc-pham/1237798/chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.