Đợi Mã Cảnh Quốc phủi tay bỏ đi, Sầm Đóa Nhi mới đi vào từ cửa sau, trên môi đượm nét cười nhàn nhạt...
Xem ra, cô ta đã thấy và nghe hết mọi việc lúc nãy.
Bốp bốp bốp.
“Người có thể khiến lão già tức như vậy cũng chỉ có cô thôi! Phải vỗ tay khen mới được.”
Đàm Hi không nói gì, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía Đóa Nhi, “Buồn cười lắm hả?”
“Đương nhiên.”
“Vui trên sự đau khổ của người khác là phải trả giá đó.”
Ánh mắt Sầm Đóa Nhi lộ vẻ hoài nghi, trả giá? Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Đàm Hi khẽ cười, “Cô tưởng Mã Cảnh Quốc sống hơn nửa đời người, đã ăn gì làm gì? Ông ta sẽ dễ dàng buông xuôi sao?”
“Nhưng theo tình hình trước mắt, mọi con đường đều bị phong tỏa hết, nếu không buông tay thì ông ta còn có thể làm gì chứ?”
Đàm Hi chậc một tiếng, đưa mắt soi cô ta từ đầu đến chân: “Sầm tổng, phải nói cô quá lạc quan hay là quá ngây thơ đây?”
Nét mặt người con gái chìm xuống: “Muốn nói gì nói, không cần phải vòng vo tam quốc.”
“Nông nổi, dễ giận dữ, tính nhẫn nại của Sầm tổng còn phải bồi dưỡng thêm.”
“CO!”
Đàm Hi: “Mã Cảnh Quốc đã thỏa hiệp việc này, nhưng không đồng nghĩa sau này không gây chuyện. Cô phải chuẩn bị tâm lý sớm đi là vừa.”
Sầm Đóa Nhi nhíu mày: “Cô từng nói sẽ giúp tôi đối phó với ông ta...”
“Giúp được một lúc, không giúp được cả đời.”
Mã Cảnh Quốc chẳng qua là tạm thời xuống sắc vậy thôi, đợi sau khi nghỉ ngơi lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-dau-cuc-pham/1237843/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.