Tuy A Thận chậm một chút, nhưng vẫn luôn rất vững vàng, an toàn chuyền bóng bay cho Hàn Sóc. 1 Cô hít thở sâu, mang theo bóng với tư thế... không được đẹp mắt cho lắm. Giữa đường có vài lần suýt nữa thất bại, may mà,1đều cắn răng vượt qua được. Khi khoảng cách vẫn còn 1 mét. Anh ta bỗng nhiên giơ tay ra đón lấy, cũng không biết do chạy quá mệt, hay bị choáng váng bởi ánh mặt trời gay gắt, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa8tay ra. Lòng bàn tay chạm vào nhau, hai bên đều mang theo nhiệt độ cơ thể của mình. 
Hàn Sóc sửng sốt. 
“Cẩn thận!” Chu Dịch hô lên. 
Cô mới phát hiện ra bong bóng suýt chút nữa đã rơi xuống đất, cô vội vàng cứu vãn, may mà đã2cứu lại về được. Hàn Sóc thở phào, thu tay về, tự đi hết 1 mét cuối cùng. 
Bàn tay trống rỗng, ánh mắt Chu Dịch ảm đạm. 
Khi trao bóng, thân thể khó tránh có sự tiếp xúc với nhau. 
Hàn Sóc nôn nóng: “Anh xích qua trái một chút...4qua bên trái một chút nữa... lố rồi...” 
Cơ thể mềm mại ấm áp, tuy khung cảnh không đúng, nhưng Chu Dịch vẫn rất hưởng thụ. 
Người quen thuộc, mùi vị quen thuộc, và... cảm giác quen thuộc. Cảm giác rung động truyền ra từ tận sâu trong linh hồn cùng với sự dịu dàng dâng trào trong huyết quản, khiến Chu Dịch không thể nhìn thẳng vào con tim của mình. 
Hắn thích Hàn Sóc. 
Kiểu thích này, trải qua quá trình lên men dài, không những không biến mất, mà ngược lại ngày càng càng rõ nét, thể hiện rõ ra bên ngoài. 
Cũng 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-dau-cuc-pham/1238806/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.