“Kể ra nghe thử xem.”
Tống Tử Văn: “Người giao sữa bò đi vào, người giao trứng gà vẫn đứng bên ngoài gõ cửa.” Có hiệu quả khá giống với câu chuyện của Chu Dịch.
Bàng Bội San ngớ người2trông chốc lát, sau đó phải nhìn thằng nhóc ranh nhà mình bằng cặp mắt khác, tốc độ đen tối này không hề kém hơn Chu Dịch. Mấy bà mẹ vợ đều bật cười, đồng thoại thông qua.5Cuối cùng còn lại mình Lục Chinh.
Anh đã hiểu rõ về sở thích quái đản của những bà dì này rồi, thích đen tối chứ gì?
Thế thì hầu đến cùng.
“Từ trước đến giờ Thượng Đế không bao giờ6xem AV, bởi vì...” Anh cố ý dừng lại. Các bà dì kia đều bất giác rướn cổ ra.
Lục Chinh: “Người đang làm, trời đang nhìn.” Sau một giây im lặng, “Ha ha ha ha...”
Fuck, đều là nhân5tài!
Lục Chinh xông lên, đẩy cánh cửa duy nhất vẫn còn đang đóng, Đàm Hi mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi. Cô ngồi bên giường, mỉm cười với anh. Anh định đi lên, ánh mắt bỗng3nhiên trở nên nghiêm nghị, một cú nghiêng người, có thứ gì đó xẹt qua mặt, anh vội vàng lùi về sau hai bước, mới thoát khỏi nguy hiểm. Có một chiếc lưới được đan bằng dây thừng ụp xuống chỗ mà anh đứng lúc nãy. “Chậc, vậy mà lại né được rồi.” Tống Thanh bước ra khỏi tủ quần áo, vẻ mặt tiếc nuối. Thời Nguyệt thì toát lên ánh mắt sùng bái. Lục Chinh cau mày: “Trò đùa?” “Làm gì có? Đây gọi là thử thách!” Tống Thanh phản bác, “Nếu không, anh cho rằng có thể đón cô dâu dễ dàng như thế à?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-dau-cuc-pham/1238901/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.