Chậm rãi ngồi xuống giường.
Hoàng Lan e dè nắm lấy đôi tay gầy guộc hằng rõ gân xanh của người kia.
Thật nhẹ nhàng áp lên má nàng.
Nước mắt nóng hổi chưa khô vẫn còn hiện rõ trên khóe mắt.
Đôi mắt nàng đau rát như bị thứ gì đó chọc ngoáy, ánh mắt thẩn thờ tối đen, thứ duy nhất còn sót lại trong đôi mắt vô hồn ấy, chỉ còn độc nhất hình ảnh chật vật của Thanh Thu.
Khẽ hôn thật nhẹ lên mu bàn tay người kia.
Hoàng Lan dường như muốn đem hết thảy yêu thương của chính mình bày ra hết toàn bộ.
Nàng áp bàn tay lạnh lẽo của Thanh Thu lên má mình khẽ cọ cọ mấy cái xua đi cảm giác nhung nhớ mãnh liệt sau từng ấy ngày xa cách.
Chạm khẽ lên khuôn mặt hốc hác, tiều tụy của em.
Trái tim Hoàng Lan như bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ sợ vô tình chạm nhẹ cũng sẽ khiến nó vỡ tan tành.
"Vất vả cho em rồi, mau mau tỉnh dậy nói chuyện với chị đi.
Chị nhớ em lắm"
Vận nội lực của bản thân, Hoàng Lan liền đem hết thảy tinh lực của mình rót vào cơ thể Thanh Thu.
Còn bản thân nàng thì ngày một mệt mỏi, hoàn tất xong việc chuyền tinh lực cho Thanh Thu, Hoàng Lan liền ngay tai đó gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Thần sắc của Thanh Thu sau khi được truyền một lượng lớn tinh lực từ Hoàng Lan liền có nhiều biến đổi.
Khuôn mặt hốc hác thiếu khí sắc nay lại hồng hào, tươi tắn trở lại.
Cánh môi trắng bệt liền biến hóa khôn lường tràn đầy sức sống.
Vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023673/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.