Càng ngày không khí lưu chuyển xung quanh hai người càng một xuống cấp chầm trọng.
Hoàng Lan trầm mặt nãy giờ lắng nghe từng chút một nỗi lòng của Thanh Thu, đầu mũi nổi lên từng trận chua xót:
- Xin lỗi em!!
- Việc gì phải xin lỗi em chứ, vốn dĩ cả đời này em chắc hẳn sẽ làm bạn với cô đơn mà.
Chị xuất hiện trong cuộc sống của em khiến nó trở nên tràng ngập vui vẻ, không còn mang màu sắc ảm đạm trước kia thì đã là một ân huệ đối với em rồi.
Với cả ai mà không có cuộc sống riêng của mình chứ, em ở một mình đã quen rồi....!
Hoàng Lan nén đi những giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt, cố gắng điều chính lại giọng nói đã lạc đi của mình:
- Nếu có ngày đó, chị nhất định sẽ trở về thăm em, cùng em bầu bạn, em không cô đơn đâu.
- Được, em sẽ đợi chị.
Nở nụ cười nhẹ trên môi, lòng Thanh Thu nhẹ bớt đôi phần, lấy đà đảo ngược bầu không khí khó thở này cô nói:
- Thôi, chuyện tới đâu, tính tới đó, không phải bây giờ chị vẫn còn ở bên cạnh em sao.
Đừng nghĩ nhiều về tương lai nữa.
Còn ở với nhau một ngày thì cùng gắng bó với nhau một chút nữa chị nha.
Hoàng Lan "Ừm" một tiếng rồi cả hai biết ý, lẳng lặng ăn xong bữa cơm.
Bữa cơm trôi qua một cách hết sức khó khăn.
Cả hai đều im lặng cố gắng ăn cho xong rồi ai làm việc nấy.
Không nói với nhau câu nào, chắc hẳn trong lòng mỗi người bây giờ đều có điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023709/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.